Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 260: Bắt Tay Vào Điều Tra



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Căn nhà đã ℓâu không có người ở, đồ đạc trong nhà đều bị phủ một tầng bụi, còn có cả chút mùi gỗ ℓâu ngày.
Mạch Tuệ đẩy cánh cửa giăng kín mạng nhện ra, một con nhện với cái bụng tròn vo trên người toàn ℓông ℓá bị dọa sợ ℓập tức bò đi mất, mẹ nuôi đứng cạnh không nhịn được ho khan hai tiếng. Thấy Mạch Tuệ quay đầu ℓại nhìn chằm chằm vào mình, nàng ấy khẽ giải thích: "Bụi quá con ạ."
Mạch Tuệ ℓấy tay phẩy phẩy không khí trước mặt, sau đó kéo miếng vải trước mặt xuống nói: "Mẹ nuôi, chúng ta thu dọn trước, sau đó ℓại vào thôn hỏi thăm một chuyến nữa."
Mạch Tuệ mang cái vại đựng nước kia ra ngoài, đổ nước bên trong đi, sau đó bắt đầu ℓau sạch tro bụi trong đó.
"Không phải thế đâu, mẹ nổi mẩn trước rồi mới ốm."
Đột nhiên Thạch Đầu Đại đẩy khe cửa ra nói thêm vào, giọng điệu vô cùng chắc chắn: "Tối hôm ấy cha còn gãi lưng cho mẹ kia mà, mẹ nói trên lưng mẹ nổi mẩn ngứa ngáy lắm, sáng hôm sau mẹ mệt không dậy làm bữa sáng được nên cha đã làm việc đó."Mạch Tuệ ngạc nhiên, hóa ra nhà bọn họ còn có những người khác, thế nhưng: "Cha đệ đâu, sao chúng ta không thấy thúc ấy?"
Thạch Đầu Đại nói: "Mẹ ốm, cha lên trên trấn mời đại phu về khám cho mẹ rồi."Mẹ nuôi ôm một bộ chăn đệm đã rách nát trong phòng ngủ ra, dùng ánh mắt ra hiệu cho Mạch Tuệ lấy giúp mình mấy cái gậy trúc: "Tuệ nha đầu, con đẩy nó qua đây giúp ta, thừa dịp còn nắng chúng ta mang mấy thứ này ra hong một chút."
Mạch Tuệ vuốt mũi, cái chăn này mốc meo hết cả lên rồi phải hong cho khô mới được. Phơi chăn xong, Mạch Tuệ tiếp tục dọn dẹp sạch bụi bặm trong hai gian phòng còn lại, cuối cùng cũng xem như đã biến nó thành nơi con người có thể ở.Mạch Tuệ lập tức sốt sắng, truy hỏi: "Mẹ đệ còn có biểu hiện nào khác không?"
Tiểu Tiểu nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đáp: "Mẹ còn ho khan, mấy ngày nay mẹ đệ không được tắm nên trên người mẹ nổi rất nhiều mẩn đỏ."Mạch Tuệ khẽ ừ một tiếng: "Tỷ tỷ có vài việc muốn hỏi đệ, mẹ đệ đã tỉnh chưa?"
Tiểu Tiểu lắc đầu một cái, vẻ mặt có chút buồn rầu: "Mẹ vừa nói mơ, nàng kêu lạnh quá. Thế nhưng khi đệ với ca ca sờ mẹ thì cả người nàng nóng bỏng, còn ra cả mồ hôi nữa, biểu hiện giống hệt với Hồ Lô ca ca."Mạch Tuệ nhắc mẹ nuôi dùng khăn vải bịt kín mũi miệng lại, bản thân nàng cũng bịt kín mít. Tuy làm vậy cũng không ngăn được hết nhưng tốt xấu gì cũng coi như họ đã đeo khẩu trang, ít nhất cũng có chút tác dụng phòng ngừa.
Mạch Tuệ gõ cửa nhà hai huynh đệ nọ, Tiểu Tiểu thò cái đầu tròn vo ra ngoài hỏi: "Đại tỷ tỷ, các tỷ quyết định ở lại nhà của lão đại phu rồi à?""Mẹ nuôi chúng ta đi thôi, nhân tiện xách theo cái thùng này, đến chỗ giếng nước chúng ta vừa đi qua ban nãy để lấy chút nước mang về dùng."
Mẹ nuôi lau mồ hôi trên trán, cài cửa lại, sau đó đi cùng Mạch Tuệ và Tiểu Hùng đi lên con đê trống vắng trước cửa nhà. Vừa rồi họ đã làm quen được với hai huynh đệ Thạch Đầu Đại và Thạch Đầu Tiểu, Mạch Tuệ quyết định đến nhà bọn họ hỏi thăm trước, tiện thể xem tình trạng của mẹ bọn họ.
"Đi từ bao giờ?"





Bạn cần đăng nhập để bình luận