Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 142: Dụ Dỗ



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Ớt và khoai tây trong đất cũng đều nở hoa, thậm chí có cây ớt đã kết trái nho nhỏ. Kỳ ℓạ, chuyện này không hợp với ℓẽ thường. Lúc này mới gieo xuống bao ℓâu chứ, có ℓớn nhanh đi nữa cũng không nhanh như vậy được, quả thực như chu kỳ sinh trưởng bị rút ngắn một nửa mà!

Mạch Tuệ sợ tới mức nhanh chóng đi nhìn đống cây trồng. Cải dầu rất bình thường, dưa ℓeo cũng rất bình thường, thậm chí vì Mạch Tuệ không xối phân nhổ cỏ nên cũng không tốt bằng nhà người ta.
Ngày mốt Trịnh Tuấn Sinh và Bạch Liên Hoa sẽ phải rời khỏi, Bạch Phiêu ℓuống cuống.
Bạch Phiêu chớp mắt nhìn hắn ta, nhiều lần cắn môi, có chút do dự.
Trịnh Tuấn Sinh nở nụ cười: "Phiêu muội muội, thật ra huynh có chuyện này muốn nói với muội."
"Chuyện gì?"Nàng ta không muốn trở lại ngày tháng mỗi ngày làm việc nặng mà còn phải bị Vương thị đánh chửi, nhất là mấy ngày kế tiếp Bạch Phiêu càng lúc càng si mê Trịnh Tuấn Sinh. Nàng ta không nỡ, nàng ta thật sự muốn cùng hắn ta rời khỏi nơi quái quỷ này. Nếu mẹ nàng ta có thể bỏ chạy, vậy tại sao nàng ta không thể chạy, nhất định phải ở lại đây chịu tội chứ?
Bạch Phiêu nuốt một ngụm nước bọt vì ý tưởng to gan của bản thân. Nàng ta nhìn cây đào trong viện tử, ở đó có chôn vòng vàng của nàng ta, là toàn bộ gia sản của nàng ta.
"Phiêu muội muội nhìn cái nhìn mà chăm chú như vậy?"Bạch Phiêu căng thẳng tới lắp bắp: "Tất, tất nhiên là muội cũng thích Tuấn Sinh ca ca..."
Được rồi, đã tới thời khắc mấu chốt. Nhân bầu không khí này, Trịnh Tuấn Sinh nắm cằm nàng ta hôn lên. Bạch Phiêu sợ hãi, cửa sổ còn mở, nếu bị cha và cô cô phát hiện phải làm sao đây!
Trịnh Tuấn Sinh mặc kệ những điều này, chuyến này đến đây không thể tay không được. Ở nhà luôn bị mẫu thân nhốt không cho tới Uyên Ương lâu, bây giờ khó khăn lắm mới ra ngoài được, có cơ hội nhất định phải giở trò lưu manh, giảm bớt dục vọng.Nói rồi Trịnh Tuấn Sinh đứng dậy tới gần Bạch Phiêu, hai cánh tay vòng nàng ta giữa mình và bàn trang điểm, đè người xuống: "Phiêu muội muội không ngại thì nhìn huynh thật kỹ."
Bạch Phiêu mím môi, xấu hổ tới đỏ bừng cả mặt, đưa tay đẩy ngực hắn ta, lại bị hắn ta tóm lấy nắm trong lòng bàn tay.
Trịnh Tuấn Sinh dụ dỗ: "Ngày mốt sẽ phải lên đường rời khỏi. Phiêu muội muội, trong lòng muội có lời gì muốn nói với huynh không?"Suy nghĩ bị ngắt ngang, Trịnh Tuấn Sinh không hề để ý nam nữ có khác biệt đi thẳng vào phòng của Bạch Phiêu, ngồi lên giường nàng ta.
Vừa nhìn thấy Trịnh Tuấn Sinh, Bạch Phiêu lập tức vui vẻ trở lại: "Đang nhìn hoa đào trong sân."
Trịnh Tuấn Sinh giả vờ bất mãn: "Hoa đào nào có đáng để xem.""Lòng huynh thích muội."
Bạch Phiêu không ngờ rằng hắn ta lại thẳng thắn như vậy, thoáng cái kích động tới mắt cũng phủ đầy ánh lệ: "Thật, thật sao?"
Trịnh Tuấn Sinh gật đầu, hỏi nàng ta: "Còn muội..."
Trịnh Tuấn Sinh buông Bạch Phiêu bị mình hôn thành một đống bùn nhão ra, diễn tới nơi tới chốn ôm nàng ta một ℓát, sau đó kề tai nói nhỏ: "Buổi tối sau khi mọi người ngủ, muội hãy tới phòng huynh."
Trịnh Tuấn Sinh nói xong thì rời khỏi.




Bạn cần đăng nhập để bình luận