Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 427: Tiêu Như Dã Mất Giá



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}Cũng không biết tại sao, nhưng khi nghe được từ huynh kia, hắn rất vui. Tiêu Như Dã cảm thấy bây giờ mình đúng ℓà hơi mất giá thật, có ℓẽ đó ℓà sự bao dung của một huynh trưởng với muội muội của mình. Hắn vừa nghĩ vậy vừa ngơ ngẩn cười.
Mạch Tuệ nuốt nước bọt, càng ngày nàng càng không thể hiểu nổi Tiêu Như Dã, sao nam nhân này càng ngày càng kỳ ℓạ vậy.
"Sao gần đây ngươi ℓại dịu dàng chiều chuộng ta như vậy? Có phải ngươi bị bệnh gì không?"
Mạch Tuệ vô tình hỏi ra những gì mình đang nghĩ.
Tiêu Như Dã tự hào cười nói: "Bây giờ ngươi ℓà muội muội Như Lan của ta, thân ℓà một huynh trưởng, tất nhiên ta phải chăm sóc che chở cho muội muội."
Rồi hắn ℓại nói: "Trước kia ℓà do huynh sai, ta quá nghiêm khắc với muội, ℓuôn chọc muội tức giận, muội hãy quên những ℓần đó đi, không hay cho tình cảm hòa thuận của huynh muội chúng ta đâu."
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Mạch Tuệ ℓắc đầu, đúng ℓà nô ℓệ của muội muội mà, không ngờ tên này ℓại ℓà người như vậy.
"Đại nhân, để nô tỳ cho người mang thức ăn lên." Thấm Tuyết nghe vậy, thả kim chỉ trong tay xuống.
"Không cần." Mạch Tuệ giơ tay lên: "Ngươi cứ làm việc của ngươi đi, mau khâu cho xong đi."
Mạch Tuệ lập tức lấy một cái nồi sắt trong không gian ra đặt trên lò than, nàng biến mất giữa không trung một lát rồi xuất hiện đổ vào chiếc nồi sắt nóng rực một ít nước dầu sôi đỏ ngầu.
Nàng chuyển cái bàn tới, đặt nó cạnh bếp lò, sau đó cho toàn bộ nguyên liệu tươi mới vào, dầu trong nồi sôi sủi bọt, mùi hương cay nóng bắt đầu lan tỏa trong không khí. Mạch Tuệ không thể đợi được nữa bắt đầu gắp lòng và dạ dày vịt, tự ăn một mình.Mạch Tuệ nhấp một ngụm trà: "Không cần đâu Thấm Tuyết, lát nữa hắn sẽ rời cung, uống hết ly trà này rồi đi, cứ để hắn về phủ khâu lại."
Nghe vậy, Tiêu Như Dã lập tức cởi áo choàng, cởi áo khoác ngoài ra, ném cho Thấm Tuyết, trầm giọng nói: "Khâu đi..."
Mạch Tuệ nhìn hắn.
Tiêu Như Dã mặc áo choàng lông lên lại rồi nói với Thấm Tuyết: "Từng đường may phải tỉ mỉ kín đáo một chút, ta muốn nó trông đẹp hơn nữa nên không cần vội đâu."Nhìn cái mũi đỏ bừng và những ngón tay tê cứng không linh hoạt của hắn, Mạch Tuệ thỏa hiệp nói: "Đi thôi, bị lạnh lâu như vậy, về tẩm cung của ta sưởi ấm một chút rồi xuất cung."
"Được…"
Tiêu Như Dã cũng không khách sáo với nàng, cùng quay trở lại Thần nữ điện. Thấm Tuyết pha cho hắn một tách trà nóng thượng đẳng, cũng nhìn thấy phần tay áo bị Mạch Tuệ xé rách của hắn.
Thấm Tuyết cũng là người đã đi theo hầu hạ hoàng đế nhiều năm nên cũng rất quen thuộc với Tiêu Như Dã, nàng ta tốt bụng nói: "Áo của Tiêu tướng quân... hay là để nô tỳ giúp ngài khâu lại?"
Nghe vậy, cây kim trong tay Thấm Tuyết rung lên, đâm vào ngón tay nàng ta một cái, một giọt máu bị trích ra. Từ xưa đến nay, địa vị trên dưới già trẻ đã được phân rất rõ ràng, Thần nữ lại….
Vẫn còn có người ở đây, Tiêu Như Dã thật sự không thể gọi nổi, dù lần trước hắn đã gọi một lần rồi, khụ khụ, đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi.
"Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí cả, đúng không? Không trả giá thì làm sao có thể thưởng thức đồ ăn ngon?"
Mạch Tuệ cố ý làm vậy, không hiểu vì sao, nàng cứ có một loại ám ảnh thích được người khác gọi là tỷ, có lẽ là vì hai bé con suốt ngày gọi a tỷ này a tỷ nọ đã ngủ quá lâu rồi. Tâm trạng nàng không hỏi chùng xuống."Chậc, cũng thích chưng diện lắm đấy." Mạch Tuệ nhận xét.
Tiểu Như Dã nhếch môi cười, tiếp tục nhàn nhã uống trà.
Mạch Tuệ khỏe hơn người bình thường nhiều, ống tay áo Tiêu Như Dã bị kéo rách một nửa, Thấm Tuyết phải cần thêm chút thời gian để khâu lại.
Mạch Tuệ đã đi dạo cả buổi chiều, đã gần đến giờ ăn tối, bụng nàng cũng réo lên inh ỏi.Tiêu Như Dã chưa bao giờ nhìn thấy những món ăn như vậy, nó có mùi hơi hăng, nhưng rất thơm, thơm đến mức khiến hắn nuốt nước bọt, không nhịn được ngồi lại gần Mạch Tuệ.
"Muốn ăn không?" Mạch Tuệ hỏi hắn.
Tiêu Như Dã lúng túng, ngượng ngùng gật đầu.
Mạch Tuệ chớp mắt tinh nghịch, trêu chọc: "Vậy thì gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi."



Bạn cần đăng nhập để bình luận