Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 198: Lý Do Sống Sót



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Một đoàn người được dẫn đi ra khỏi trấn, rất nhanh đã tới cổng thành.
Thổ phỉ hắng giọng rồi nói to: “Bên ngoài cánh cửa này có đầy thú hoang do huynh đệ của ta bắn chết, nhiệm vụ của các ngươi đó ℓà nhặt hết số thú hoang đó về đây cho ta, đồng thời cũng phải ℓượm mũi tên về đây nữa!”
“Ai thể hiện tốt thì sẽ được thưởng thêm thịt!”
Màn Thầu thôn nằm ở phía nam của Vĩnh Yên trấn, giữa đông nam ℓà một vùng đất bằng phẳng với quan đạo, quan đạo kéo dài năm trăm mét về phía đông ℓà một rừng cây.
Không khí nồng nặc mùi khói khiến nàng hít thở khó khăn, đặc biệt sau khi khứu giác của nàng được tăng cường, mùi khói xen lẫn mùi mồ hôi của từng người và mùi máu tươi trên thi thể dọc đường đã khiến nàng sắp nôn đến nơi.
Thế nên nàng chỉ đành bịt chặt mũi và thở bằng miệng.
Tên thổ phỉ bắt nàng thấy vậy bèn khịt mũi coi thường: “Có quỷ mới tin nữ nhân nũng nịu như ngươi có thể huấn luyện gấu.”
Huấn luyện gấu?Nói không chừng, hắn ta định chiêu mộ cha nuôi và hai ca ca.
Ở đây không có nhiều nam nhân cao lớn, vạm vỡ và biết bắn cung cho lắm. Mỗi lần thổ phỉ cướp bóc giết người đều sẽ bị hao hụt quân số, cho nên khả năng cao sẽ vì lý do này.
Thế nhưng cha nuôi và các ca ca đều là người ngay thẳng liêm minh, tuyệt đối sẽ không vào rừng làm cướp. Đám thổ phỉ này chỉ là một đám bặm trợn vô nhân tính, đến lúc đó tình cảnh căng thẳng không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Hơn nữa chúng có thể lấy mẹ nuôi và đệ đệ, muội muội trong địa lao ra kiềm chế họ.Mọi người bị thổ phỉ đẩy ra ngoài, đối diện trực tiếp với luồng khí nóng bỏng rát da, sau đó từ từ đi nhặt từng con sói, dê rừng và thỏ rừng ở trên mặt đất.
Dưới nhiệt độ cao ngút ngàn, có người nhanh chóng mất nước, vừa kéo đám thú hoang vào cổng thành thì đã ngã xuống không đứng lên nổi.
Kết cục của những người đó không khác lúc trước, bị đâm một đao vào bụng.
Ai nấy cũng ôm nỗi hận thấu trời trong lòng. Đôi mắt của họ đỏ ngầu, cắn răng, thầm thề sớm muộn cũng có ngày ăn tươi nuốt sống đám ác ma này!Mạch Tuệ nhanh trí bắt được từ ngữ then chốt, nàng bỗng nhớ đến tên thổ phỉ cứng rắn thu đao lại lúc ở trong ngục theo lời dặn của đại ca.
Vì vậy đầu lĩnh thổ phỉ muốn giữ mạng của nàng lại là vì nàng biết huấn luyện gấu à?
Đúng thế, chắc chắn đám người trên tường thành đã thấy Tiểu Hùng kéo các nàng đưa đến nơi này, sau đó hai mũi tên của cha nuôi và Đại Ngưu ca không giết được hắn ta, vì vậy hắn ta đã bẩm báo với đầu lĩnh thổ phỉ rằng nàng biết huấn luyện gấu.
Mạch Tuệ nhìn bóng dáng cao lớn của cha nuôi và các ca ca đang đi đằng trước, bỗng hiểu ra lần này người họ sắp gặp chính là đầu lĩnh của đám thổ phỉ.Mạch Tuệ nhanh chóng tự hỏi, nàng nhìn ba thổ phỉ đi bên cạnh mình bỗng hét thảm một tiếng rồi ngã phịch xuống đất.
“Xảy ra chuyện gì?” Thổ phỉ đi đằng trước bỗng quay đầu.
Đám người cha nuôi vội vàng ngừng bước, lo lắng hỏi thăm nàng thế nào.
“Tuệ nha đầu, con có sao không?”Nhưng trước khi ngày đó đến, nhất định họ phải sống sót.
Bên này, đám người Tôn thợ săn và Mạch Tuệ không bị dẫn ra ngoài mà được đưa đến một trạch viện tốt nhất.
Mạch Tuệ nhìn bầu trời đỏ rực mà giật mình, cảm nhận được dòng chảy của không khí. May quá hướng gió đã thay đổi, ngọn lửa này đã đốt từ Màn Thầu thôn đến Vĩnh Yên trấn, không tiếp tục gây nguy hiểm đến những nơi khác.
Mạch Tuệ thở dài một hơi.
“Con, con bị trật chân, không đi được nữa.” Mạch Tuệ tỏ vẻ đau đớn.
Thổ phỉ không kiên nhẫn bèn kéo nàng dậy: “Vậy thì ngươi hãy đi bằng chân còn ℓại.”
Mạch Tuệ cắn răng ngã ℓăn đùng ra đất, sau đó cứ nằm ăn vạ như thế rồi nói: “Hai chân đều trật hết rồi.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận