Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 220: Lại Gặp Thổ Phỉ?



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}“Trước kia ta từng nghe nói về thứ này, trông thì giống như con nhím mà mùi còn thối nữa, nhưng thịt quả bên trong có thể ăn được. Hôm nay ngửi thấy mùi này, ta mới nhận ra được nó, các ngươi có ai muốn ăn thử không?”
Một người bịt chặt miệng mũi: “Thứ đồ kỳ quái này mà ℓà trái cây á, không biết đám thổ phỉ kia ℓấy từ đâu ra nữa, thối như vậy chắc chắn ℓà rất khó ăn, thôi bỏ đi, ta ngửi thấy mùi thôi đã muốn ói rồi.”
Rất nhiều người chỉ mới ngửi thấy mùi của nó thôi đã thấy sợ.
Tiểu Lý quả phụ cũng do dự nhận ℓấy, nhìn Mạch Cốc ngồi bên cạnh, do dự ℓưỡng ℓự mãi vẫn không dám ăn.
“Oẳn tù tì!”
“Oẳn tù tì…”
“Ta thắng ta thắng!” Một nhóc con khoảng chừng mười hai tuổi vui sướng kêu to, ngay sau đó mang theo vẻ mặt tự tin chào đón người thách đấu tiếp theo.Nữ nhân nhặt sầu riêng kia cũng nói: “Thứ này là do ta nhặt về, ta cũng phải nếm thử một miếng mới được.” Nói xong thì tự cầm lấy một múi lên ăn.
Chỉ còn lại một múi cuối cùng, nhưng rất nhiều người đều tỏ vẻ hứng thú.
Có rất nhiều người chưa được ăn bao giờ nên muốn nếm thử, có người thì chỉ đơn giản là vì nó ăn được, là đồ ăn.“Tỷ tỷ, muội cũng muốn ăn… Muội đói bụng rồi.” Một bé gái gầy yếu kéo góc áo của Mạch Tuệ nói.
Cô nhóc lớn hơn Mạch Lạp Mạch Cốc hơn hai tuổi, nhưng bất kể là thân hình hay là chiều cao thì đều không bằng Mạch Lạp Mạch Cốc, khuôn mặt nhỏ gầy chỉ to bằng một bàn tay.
Mạch Tuệ vội vàng chọn một múi lớn nhất trong số còn lại cho cô nhóc.Ánh mắt Mạch Tuệ đảo qua mấy người đó, cười nói: “Vậy mọi người một chọi một, oẳn tù tí đi.”
Mọi người cảm thấy đề nghị này khá ổn, cũng rất công bằng, giành được múi cuối bằng thực lực.
Ngay sau đó có vài người đứng dậy, người lớn rồi thì trẻ nhỏ đều vén tay áo, một đối một, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.“Ừm! Ngọt, ngon thật đó!” Mạch Cốc mạnh dạn cắn một miếng, đột nhiên hai mắt tỏa ánh sáng hô to.
Tiểu Lý quả phụ cũng không nhịn được mà nếm thử: “Đúng là ngọt thật đó.”
Nghe vậy, rất nhiều người cũng bắt đầu thả lỏng.Sáu người liên tiếp, nhóc ta đều thắng sạch.
Tính ra thì lợi hại phết nhỉ, Mạch Tuệ thọc Tôn Đại Ngưu: “Đại Ngưu ca, hình như nhóc đó cũng tham gia gác đêm, tên là gì vậy?”
“Nhóc đó hả, tên là Hầu Cát, rất thông minh, mẹ bị thổ phỉ giết hại, hiện tại không nơi nương tựa. Nhưng nhóc đó là một nam tử hán rất kiên cường, nhiệt tình với mọi người, không ít lần đã giúp đỡ mọi người trên đường.”
Mạch Tuệ khẽ cười, nhìn nhóc ta chia múi sầu riêng mình thắng được cho người vừa thua cuộc, sau đó hai người ngồi chung một chỗ vui vẻ ăn.
Bên này sau khi đoàn người Mạch Tuệ đã nghỉ ngơi xong, bắt đầu đi vào hẻm núi.
Mạch Cốc tò mò nhìn hai bên, chỉ vào một cục đá nói: “A tỷ, tỷ xem nó có giống…”
“Mạch Cốc ngươi câm miệng đi.” Mạch Lạp bịt mũi, cau mày, vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
“Ồ, được rồi…” Mạch Cốc mở miệng đáp ℓại, một mùi hương ℓại bay ra, Mạch Tuệ ℓặng ℓẽ quay đầu đi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận