Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 292: May Mắn



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}Đại phu nhanh chóng tới xem xét tình huống: "Nàng ta sắp không chịur nổi nữa rồi, mau, bỏ người xuống trước!"
Đại phu nhìn xung quanh, bên cạnh chính ℓà Thường Thanh sơn, đội người mà Chu đại phu đi theo. Có ℓẽ trên người Chu đại phu mang theo độc xà đan thì sao?
"Các ngươi ai còn sức chạy nhanh một chút, vào Thường Thanh sơn tìm Chu đại phu, xem ông ấy có độc xà đan hay không!" Đại phu sốt ruột nói.
Quan binh nuốt hai ngụm nước bọt to, dùng tay áo ℓau miệng, chuẩn bị đi vào trong Thường Thanh sơn.
Sau đó mỉm cười liếc ông ấy: "Tất cả đều là tử diệp thảo..."
"Cái gì... tất cả đều là tử diệp thảo!?" Chu đại phu trợn tròn mắt, lập tức tiến lên đưa dưới mũi ngửi, lại cầm một phiến lá phân biệt, quả thật cả một gùi to đều là tử diệp thảo.
Chu đại phu kích động tới lắp bắp: "Sao, sao, sao lại nhiều như thế..."Đút xà độc đan cho nữ nhân kia rồi rót nước vào, để nàng ấy nằm dưới đất một lát.
Chu đại phu thần bí lấy ra hai cây cỏ màu tím từ trong gùi thuốc đưa tí trước mặt đại phu, cười híp mắt nói: "Ông xem, tử diệp thảo, bọn ta tìm được hai cây trong Thường Thanh sơn."
Đại phu nhìn tử diệp thảo ít đến đáng thương trong tay ông ấy, lấy gùi thuốc của mình tới, mở nắp ra, đưa tới.Mạch Tuệ không thiếu gì, đi đường cả ngày đã rất mệt mỏi, chỉ muốn vào lều vải nghỉ ngơi.
Lý Nhất Tây ở lều vải bên cạnh đột nhiên vén màn vải lên đi vào: "Tuệ nha đầu, Tuệ nha đầu?"
"Đây." Mạch Tuệ đáp lời, trở mình ngồi dậy.Ánh mắt của đại phu nhìn sang Mạch Tuệ đang nói chuyện với Tôn thợ săn: "Bọn ta tìm được một cái hang trên vách đá, lúc nha đầu kia xuống dưới hái thuốc phát hiện trong hang mọc một mảng lớn, lần này trị dịch bệnh có hi vọng rồi."
"Giỏi, giỏi, đứa bé giỏi!" Chu đại phu liên tục nói ba chữ giỏi, sục sôi cảm thán: "Trời phù hộ Nam quốc, trời phù hộ chúng ta!"
Nghỉ ngơi một lát, hai đội nhân mã cùng trở về trấn. Kỳ thật bọn họ cũng không ngờ rằng chuyến này lại thuận lợi tìm được nhiều tử diệp thảo như vậy, ngoại trừ mấy người bị báo làm bị thương, hai người bị rắn độc cắn, không ai bị thương nặng hoặc chết, đó đã là kết quả tốt nhất rồi.Lo lắng tràn ngập về dịch bệnh trong lòng tất cả mọi người giờ phút này bị quét sạch, lúc trở lại trại cách ly, hai vị đại phu mang theo tử diệp thảo ngựa không ngừng vó đi lấy phương thuốc.
Tối nay quan binh ở trại cách ly ngầm hiểu lòng nhau mà không quản thúc mọi người quá nghiêm, tụm năm tụm ba trước đống lửa uống rượu trò chuyện.
Mọi người bên trong trại cách ly cũng bị lây cảm giác vui sướng, bắt đầu đi tới chỗ xa hơn một chút, tuy rằng không thể vào trấn nhưng bọn họ có thể tự do chạy vào rừng hoặc chạy đến bờ sông bắt cá, có người to gan còn chủ động tới chỗ quan binh chơi đoán số với bọn họ."Chu đại phu, có mang theo xà độc đan hay không!?" Đại phu nóng nảy căng cổ họng hét lên.
Chu đại phu nghe thấy giọng nó thì nhanh chóng chui ra từ trong đám người, chạy qua bên này: "Có, còn lại một viên!"
Đại phu thở phào nhẹ nhõm: "May thật..."Đột nhiên một giọng nói gọi hắn ta lại: "Ngươi không cần phải đi."
Hắn ta quay đầu, là cô nhóc huấn luyện gấu kia, nàng nở nụ cười nhẹ nói: "Mấy người Chu đại phu ra rồi."
Hắn ta ngơ ngác nhìn Mạch Tuệ rồi quay đầu nhìn chằm chằm lối vào Thường Thanh sơn, một lát sau, quả nhiên một đám người lục tục từ trong rừng chui ra. Cô nhóc này đúng là kỳ lạ.
Lý Nhất Tây chậm rãi đi tới: "Hôm nay quan binh mặc kệ chúng ta, mọi người có thể đi xung quanh một chút."
Mạch Tuệ trả ℓời: "Ta biết..."





Bạn cần đăng nhập để bình luận