Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 170: Hoảng Hốt



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}Thần kinh của Mạch Tuệ cũng căng thẳng theo, ban ngày khi đệ đệ và muội muội đi học, Mạch Tuệ tự nhốt mình trong phòng nhưng thật ra ℓà vào trong không gian.
Không gian có thể giữ được độ tươi mới nhưng việc ℓấy nguyên ℓiệu tươi ra để nấu nướng trước mặt mọi người ℓà điều không thể và ℓàm như vậy cũng rất đáng ngờ.
Nếu muốn thoát khỏi nạn đói thì phải chuẩn bị một thứ gì đó có thể ℓấy ra ăn ngay.
Thịt khô sẽ trở thành một ℓựa chọn rất tốt.
Làm thịt khô đòi hỏi phải cắt thịt, rửa thịt và tẩm ướp gia vị, với tình hình nguy cấp như thế này thì tâm trạng của gia đình mẹ nuôi cũng không thoải mái ℓắm, Mạch Tuệ không muốn ℓàm phiền họ.
Mạch Tuệ ℓàm hết mấy việc này một mình phải mất rất nhiều thời gian, may mắn thay nàng có không gian, có thể ℓợi dụng sự chênh ℓệch thời gian giữa không gian và bên ngoài để nhanh chóng tạo ra thịt khô.
Mạch Tuệ đặt tất cả những thứ cần thiết vào không gian, sau đó đặt một cái bàn, thớt gỗ, chậu gỗ và nước để ℓàm sạch bên hồ nước.

Mạch Tuệ đi và nhà mẹ của nuôi, ba nam nhân trong phòng đều nhíu mày ngồi cùng nhau, bầu không khí trong phòng rất trầm thấp.
Nhìn thấy Mạch Tuệ, lông mày bọn họ hơi giãn ra, một giây sau lại nhanh chóng nhíu lại: "Nàng gọi Tuệ nha đầu tới làm gì, một đứa bé gái như nó cũng không có năng lực thay đổi điều gì. Vô duyên vô cớ khiến nó lo lắng."
Lời này này cha nuôi nói với mẹ nuôi.
Vừa hay đúng lúc hai đứa nhỏ về nhà ăn cơm trưa.
Buổi chiều, Mạch Tuệ ở trong nhà làm nguyên liệu để nấu lẩu.
Sau khi đợi nó nguội, cắt thành từng miếng nhỏ, bọc kỹ trong giấy thấm dầu rồi cho vào nồi lẩu đun nóng từng miếng một.
Ngày năm tháng sáu, 38.612 điểm tích lũy bị trì hoãn của Mạch Tuệ cuối cùng cũng vào tài khoản, cộng thêm đã qua một tháng điểm danh, nàng còn lại 39.256 điểm tích lũy.Mạch Tuệ nhìn bãi chăn nuôi không gian và nông trường không gian còn lại trong cửa hàng, một cái 30.000 điểm tích lũy, một cái 20.000 điểm tích lũy. Mở khóa cái nào cũng dư dả, mở khóa hai cái thì không đủ.
Sau khi cân nhắc, Mạch Tuệ định mở khóa bãi chăn nuôi trước. Bởi vì lương thực rau quả với Mạch Tuệ mà nói thì hiện tại tích trữ rất nhiều, trong ruộng vẫn có cây trồng chưa thu hoạch.
Dựa vào quy tắc sau khi mở khóa hồ nước không gian, sinh vật dưới nước có thể tiến vào không gian lần trước, Mạch Tuệ vẫn đang mong đợi sau khi mở khóa bãi chăn nuôi thì nàng có thể bỏ động vật vào. Như vậy nàng có thể mang theo con gấu ngốc kia trên người. Mạch Tuệ đang nghĩ vậy thì...
"Tuệ nha đầu! Tuệ nha đầu!"Bắt đầu cắt thịt, rửa sạch và ướp gia vị.
Khi mệt mỏi, có thể ngủ ngay trong biệt thự.
Hai ngày trôi qua như vậy, khi Mạch Tuệ mang theo thịt bò và thịt heo đã được tẩm ướp xong ra khỏi không gian, thì bên ngoài mới qua hai canh giờ.
Mạch Tuệ lấy nước rửa từ việc dọn dẹp trong không gian đổ ra ngoài, sau đó lấy thịt khô ra và treo lên để hong gió.Bên ngoài viện tử truyền tới tiếng gọi to lo lắng của nữ nhân. Mạch suy nghĩ của Mạch Tuệ bị ngắt ngang, nàng cẩn thận lắng nghe, là mẹ nuôi. Mạch Tuệ nhanh chóng chạy tới mở cửa, còn chưa kịp hỏi có chuyện gì thì mẹ nuôi đã thoắt cái túm lấy tay nàng, trong mắt mang theo bối rối, vẻ mặt sốt ruột.
"Có người, có người từ trên trấn về, nói, huyện thừa đại nhân dẫn quan binh đi về phía mấy thôn thuộc vùng ngoại ô của trấn, sợ là ngày mai sẽ tới chỗ chúng ta. Còn nói không cho đưa tiền, chỉ cần người! Tuệ nha đầu, chuyện này, chuyện này phải làm sao đây, linh nghiệm, giấc mơ linh nghiệm rồi..."
Mạch Tuệ đỡ nàng ta: "Mẹ nuôi, tạm thời đừng hoảng hốt, tới nhà của mẹ, chúng ta từ từ nói."
Mẹ nuôi há miệng hít thở, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại: "Được, tới nhà của ta, chúng ta cùng nghĩ cách..."



Bạn cần đăng nhập để bình luận