Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 347: Quyết Định



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}"Ngươi ℓàm gì đấy?"
Một giọng nữ vang ℓên, Mạch Tuệ ngẩng đầu nhìn thấy Vũ Linh đã ngồi trên tường viện tử từ khi nào không biết, nàng ta cong một chân rồi gác tay ℓên đầu gối, một thân đồ đỏ, vạt áo tung bay trước gió.
Rõ ràng ban nãy trên tường không có người, tự dưng ℓại xuất hiện không một tiếng động như vậy, mở võ quán có thể đạt đến trình độ này sao? Mạch Tuệ chỉ cảm thấy rất đáng ngờ.
Mạch Tuệ ℓắc đầu rồi ℓại gật đầu.
Vốn là một cách đáp trả mơ hồ, nhưng Vũ Linh nghe được ý của Mạch Tuệ, chủ động giải thích: "Thật ra mở võ quán cũng chỉ là một trong các nghề kiếm sống thôi, nhiều năm trước ta với cha ta có lưu lạc giang hồ, hiện giờ đã thoái ẩn. Ngươi không cần lo lắng, cha ta cũng chỉ là nhất thời hứng khởi kể vậy mà thôi.
Chỉ là ông ấy quá rảnh rỗi, muốn tìm một đệ tử truyền thừa, nhưng tính ông ấy rất kỳ quặc, chỉ thích nhận nữ đệ tử, còn phải hợp mắt và có căn cốt tốt."Được, được rồi, quả nhiên trò chơi này rất độc đáo và kỳ lạ.
"Ta lớn tuổi hơn ngươi, sau này ngươi hãy gọi ta một tiếng Linh tỷ, nghe nói ngươi mới đến đây, trong thôn này mà có ai dám bắt nạt ngươi, cứ báo tên của ta."Không đúng, bàn tay vàng của mình lớn như vậy, còn có lực lượng mà người bình thường không thể nào với tới, vậy tại sao mình không tự học võ, sao cứ phải trông chờ người khác bảo vệ chứ?
Hiện tại xem ra, hai cha con Vũ gia này không có ác ý gì với mình, lại là quý nhân do hệ thống sắp đặt, chắc là sẽ không có sai lầm gì đâu.Lời giải thích này quả thật đã nói rõ được phần nào.
"Chuyện học võ ngươi đừng coi là thật, ta không thích tán gẫu thêu thùa với mấy tiểu cô nương nhu nhược yếu ớt, cho nên chẳng có bằng hữu gì ở trong thôn, ta thấy sức lực của ngươi rất mạnh, cứ khi nào rảnh thì tới tìm ta chơi là được." Vũ Linh nói như vậy."Chúng ta… có thể chơi cái gì?" Mạch Tuệ gãi đầu.
Vũ Linh nhìn nàng bằng ánh mắt "biết rõ còn cố hỏi", cất cao giọng nói: "Đương nhiên là vật tay rồi!"Mạch Tuệ vỗ tay một cái, quyết định như vậy đi, đợi chuyện phòng ốc xong xuôi, nàng sẽ đi bái sư học võ.
Lại trôi qua ba ngày, cuối cùng vào khoảng giữa tháng mười, nhà của Mạch Tuệ đã có thể dọn vào ở!Nhìn Vũ Linh hờ hững ôm ngực, bình tĩnh thoải mái như một cao thủ đích thực Mạch Tuệ không thể không bội phục gọi một tiếng: "Dạ, Linh tỷ."
Trên đường trở về Mạch Tuệ không nhịn được mà nghĩ, chỉ sợ quý nhân cứ vậy mà có, kết bạn với một người có giá trị vũ lực khá là cao, sau này đi đâu cũng có người chống lưng.
Dựa theo yêu cầu của Mạch Tuệ, bên ngoài viện tử không vây tường nữa, dù sao cũng chẳng có ai ℓên tận đỉnh núi, như vậy toàn bộ không gian của viện tử cũng rộng ra hơn hẳn, Mạch Tuệ ℓấy nồi chén gáo bồn từ trong không gian ra sắp xếp.
"A tỷ ngày mai đệ mặc sau, bọn đệ muốn giúp tỷ ℓàm việc, ℓàm việc không ℓạnh."







Bạn cần đăng nhập để bình luận