Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 179: Báo Ứng



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}Triệu đại thẩm ℓại cười trong nước mắt, ánh mắt nàng ta trở nên điên cuồng, dựa vào cái gì mà nam nhân nhà nàng bị bắt đi ℓính mà nhà khác có thể ở ℓại vì gấu chạy ℓoạn chứ.
Không công bằng! Sự ghen tị và mất mát cực độ trong ℓòng thôi thúc nàng ta thực hiện hành động điên rồ ℓà đến huyện nha để tố giác người thôn mình. Dù sao cũng không ai biết ℓà do nàng ta ℓàm, bây giờ nhà nào cũng bị ℓy tán, đêm nào cũng phải gạt nước mắt giống như nàng ta. Thật sảng khoái!
“Được rồi, chọn người xong rồi, đi thôi.” Huyện thừa nói.
Triệu đại thẩm sợ hãi, vội vàng nói: "Đại nhân, ý của dân phụ không phải ℓà vậy, ℓà Tôn gia, hình như chưa có ai của Tôn gia cả."
Giọng huyện thừa rất lạnh lùng: "Người bình thường ai lại luẩn quẩn trong lòng đi tìm đường chết trêu chọc gấu chứ, hơn nữa gấu thì làm gì hiểu tiếng người, sao có thể bảo nó xé đứt cánh tay của mà không hại đến tính mạng được? Cũng may có bổn quan và quan binh ở đấy nên ba người kia mới có thể giữ được mạng sống. Được rồi, lần này ngươi có công tiến cử với bổn quan, nam nhân của ngươi là Triệu Đắc Trụ phải không, bổn quan sẽ cho người để ý đến hắn ta. Không có việc gì nữa thì đi đi, đừng làm lỡ việc của bổn quan!”
Nói xong, hắn sai người đánh xe ngựa đi.Triệu đại thẩm quay về, nhìn thấy nam nhân trong thôn bị quan binh canh giữ đi về phía trước, không khỏi cúi đầu né tránh ánh mắt họ.
"Triệu thị, ngươi làm như vậy sẽ nhận quả báo." Đột nhiên, một nam nhân trong đội khẽ nói.Triệu đại thẩm bị nói đến chột dạ, nhưng lại vẫn cho mình là đúng, chống nạnh mắng: “Sao, triều đình muốn trưng binh, ngươi muốn làm ngoại lệ à? Dựa vào cái gì mà nam nhân của ta bị trưng binh mà các ngươi có thể ở lại thôn vui vẻ hạnh phúc chứ? Ta nhổ vào, ta phải khiến tất cả các người đều phải như ta, tối nào cũng ngủ không yên!"
Triệu đại nương vẫn còn muốn mắng, đột nhiên có một cây giáo dài chĩa vào mặt nàng ta, khuôn mặt quan binh hung ác cảnh cáo: “Tránh ra, còn ồn ào nữa thì ta sẽ xử tội ngươi cản trở công vụ!"Triệu đại thẩm căm giận ngẩng đầu lên, bắt gặp nam nhân của Xuân Hạnh đang nhìn chằm chằm nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng, sắc bén.
"Ta đã nghe hết toàn bộ những lời bà nói rồi, vốn chỉ nghĩ bà tham lợi nhỏ mọn mà thôi, không ngờ bà lại là người độc ác như vậy. Nếu bà đã không màng đến lợi ích chung, phản bội tất cả mọi người thì nhất định sẽ nhận báo ứng."Huyện thừa nhìn nàng ta như người mất trí: "Họ đã bị gấu xé đứt tay chân rồi, người như vậy dù có nối lại được tay chân thì cũng có thể làm được gì? Vừa rồi bổn quan cũng đã đi xem, người ta vẫn đang tĩnh dưỡng. Cũng thật đáng tiếc, sức vóc của ba người Tôn gia không tệ, thế mà lại đi săn thú gì chứ, còn thu hút nhiều gấu như vậy."
Triệu đại thẩm do dự nói: "Đại nhân, ngài nói xem có phải bọn họ cố ý muốn trốn việc tòng quân nên mới cố ý lên núi chọc gấu không?"Triệu đại thẩm lập tức kinh sợ, vừa hùng hổ chửi kháy vừa vội vàng chạy đi.
Triệu đại thẩm quay về thôn, trong miệng liên tục chửi bới, tình cờ đụng phải Lưu đại mụ đứng trước cửa thôn.





Bạn cần đăng nhập để bình luận