Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 310: Tôm Hùm Đất



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Mẹ nuôi chỉ vô tình hỏi vậy, cảm xúc của ℓão Tưởng đầu ℓập tức suy sút một cách rõ ràng.
“Ở trong nhà thôi, hai chân nó … không động đậy được, chỉ thích ru rú ở trong phòng không ra ngoài.”
Mẹ nuôi tỏ ý xin ℓỗi, ℓão Tưởng đầu xua tay: “Không sao, đều ℓà số trời cả rồi…”
Thấy Y Y càng ngày càng ℓớn, cũng đến độ tuổi tốt nhất để bàn chuyện hôn nhân, nhưng vẫn chưa thấy có ai sẵn ℓòng đến cửa cầu hôn.
“Còn phải đi bắt chút tôm sông.” Tưởng Y Y đeo sọt lên lưng, dẫn theo Mạch Tuệ trở về.
Vừa mới đặt sọt rau xuống, mẹ nuôi đã không chịu ngồi yên mà tiễn lên hỗ trợ rửa rau, điều này khiến cho Tưởng Y Y cảm thấy rất xấu hổ.
“Đại nương, các ngài là khách, đợi lát nữa cháu trở về rửa cũng được ạ.”Lão Tưởng đầu cũng biết, nhà bọn họ chính là cái động không đáy, không ai muốn dính phải. Y Y cũng bị nhiều người cùng tuổi âm thầm chế giễu kha khá.
Nàng ấy không thèm để ý nhưng lão Tưởng đầu lại không thể phớt lờ, ông ấy liều mạng đánh cá bán cá cả ngày, bất kể trời nắng hay mưa.
Ông ấy phải chuẩn bị cho Y Y một phần của hồi môn tươm tất, để sau này đến nhà chồng rồi nàng ấy sẽ không phải cúi gằm mặt chỉ vì nhà mẹ đẻ.“Không sao, là chúng ta làm phiền mà. Đoàn chúng ta đông người như vậy, cháu chuẩn bị cơm cũng vất vả, không cần phải khách khí với đại nương đâu.”
Mẹ nuôi vừa nhặt rau vừa sai Tôn Đại Ngưu đem bổ đống củi đã chất đống trong sân nhà bọn họ từ lâu.
Tưởng Y Y cảm động đến không biết nên nói gì mới tốt, cả nhà Uông đại nương nhiệt tình thật sự.Lão Tưởng đầu lấy dụng cụ làm việc, một mình đi về phía bờ sông.
Tưởng Y Y dọn dẹp qua một chút, đeo một cái sọt lớn trên lưng rồi mang liềm đến ruộng rau, Mạch Tuệ đi theo sau định giúp một tay.
Trên đất có trồng mấy loại rau theo mùa vụ, Tưởng Y Y hái một ít, đặt vào sọt, lại nhìn số rau dưa không quá nhiều trên mặt đất…“Cảm thấy hình như vẫn không đủ ăn…”
Đoàn của Mạch Tuệ có tận bảy người, cộng thêm bốn người trong nhà Tưởng Y Y, tổng cộng là mười một người rồi.
Vậy phải nấu một bàn thật nhiều đồ ăn thì mọi người mới có thể ăn no được.Mạch Tuệ kéo tay Tưởng Y Y: “Đi thôi, ta đi cùng với tỷ, tiện thể đi dạo luôn.”
Hai đứa nhóc cũng kêu gào muốn đi cùng, vì thế Tôn Nhị Ngưu cũng đi theo, mỗi người mang theo một giỏ bắt cá, được Tưởng Y Y dẫn đến nơi mà bọn họ thường bắt tôm sông.
Đó là một mảnh ruộng nước có đủ các loại cỏ dại mọc um tùm, được các nhánh của sông Hành Giang tưới tiêu.Khi người trong thôn không muốn cho nhóm người Tôn thợ săn ngủ qua đêm, cuối cùng lão Tưởng đầu quyết định giữ người lại, có thể kiếm chút bạc, hơn nữa bởi vì bọn họ rất nhiệt tình, lão Tưởng đầu cũng ngại lấy thêm phí vất vả.
Sau khi đã thu dọn và sắp xếp mọi thứ xong xuôi, lão Tưởng đầu nhìn một đống người trong nhà, đi vào trong lật mở lu gạo, nhìn chằm chằm lu gạo chỉ còn lại non nửa một lúc, cuối cùng bứt rứt nắm ống tay áo đậy nắp lại.
“Y Y, cha đi bắt mấy con cá rồi về, con ra ruộng hái ít rau, chuẩn bị nấu cơm tối nhé.”
Tưởng Y Y xắn ống quần đang định xuống bắt tôm, chợt nhớ tới điều gì đó, khẽ ℓiếc Tôn Nhị Ngưu.
Mạch Tuệ ℓập tức đuổi hắn ta đi: “Huynh mang theo Lạp Nhi và Tiểu Cốc dạo một vòng quanh đây đi, ta với Y Y tỷ chuẩn bị xuống dưới bắt tôm.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận