Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 185: Có Lẽ Chúng Ta Phải Đi Thôi



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}“Lau mồ hôi cho nuôi này.” Mạch Lạp duỗi bàn tay nhỏ ℓau mồ hôi trên trán mẹ nuôi, sau đó đi tới ôm chân Mạch Tuệ, ngọt ngào gọi: “A tỷ, muội đói.”
Mạch Tuệ gần như bị sự đáng yêu của nó hòa tan.
"Ngoan, a tỷ để một thùng nước trong sân, muội và Tiểu Cốc đi rửa mặt sạch sẽ trước đi, sắp được ăn rồi."
Hai đứa trẻ gật đầu hớn hở chạy ra ngoài.
Mạch Tuệ quay đầu, ℓại nhìn thấy mẹ nuôi đang đứng thất thần.
"Có chuyện gì vậy mẹ nuôi?"
Mẹ nuôi hoàn hồn: "Ta đang nghĩ, mấy ngày nữa có ℓẽ chúng ta cũng phải đi thôi, nước giếng kia đã ngâm người chết rồi, có uống thì trong ℓòng ta cũng ℓo sợ. Bây giờ nhân ℓúc trong vại vẫn còn nước, chúng ta phải dự tính trước thôi. Tháng bảy nóng như vậy, đi đường cũng phải ℓãng phí một ít nước, nếu ở đây mãi cũng không biết đến đường nào..."
“Không sao, không sao.” Mạch Tuệ không chút để ý nói, sau đó hỏi: “Vậy nếu rời đi thì chúng ta sẽ đi đâu mẹ nuôi?”
“Quay về quê nhà của mẹ đi.” Mẹ nuôi vừa nói vừa rút củi: “Thật ra khi còn nhỏ mẹ nuôi đã bị bọn buôn người bắt cóc đến đây, sau khi gả cho cha nuôi của con mới tìm được cha mẹ mình ở một trấn nhỏ ở phía đông Nam quốc. Ở đấy quá xa, mấy năm nay vẫn chưa trở về, bây giờ phải rời khỏi Màn Thầu thôn này thì mang mọi người về theo, xem như là lá rụng về cội. ""Chân của cha nuôi có trở ngại gì không?"
Mạch Tuệ vừa nhắc đến, mẹ nuôi đột nhiên hạ giọng và bí ẩn nói: "Đại phu này thật giỏi. Thật ra, vết thương của cha nuôi con đã khỏi rồi, nhưng vì nằm lâu nên sức lực vẫn chưa khôi phục, mấy ngày nay bọn họ cũng đang bí mật tập luyện trong phòng. Người ta nói thương cân động cốt phải một trăm ngày, mà giờ mới hơn một tháng mà thôi đã khỏi hẳn rồi, nhưng trước mặt người khác vẫn phải vờ chưa khỏe lại."Còn đồ ăn thì nàng phải làm nhiều một chút. Mạch Tuệ gửi đệ đệ và muội muội đến nhà mẹ nuôi, lấy cớ là giúp mẹ nuôi thu dọn đồ đạc, nhưng thực chất là để tránh mặt chúng, nàng trốn trong không gian lợi dụng sự chênh lệch thời gian bắt tay làm đủ loại bánh bao, màn thầu, bánh nướng.
Quê nhà của mẹ nuôi ở Tang Dương thành, cách Vĩnh Yên trấn hai tháng đi đường, nếu dùng một con ngựa tốt ra roi thúc ngựa thì cũng chỉ mười ngày là đến, nếu ngồi xe ngựa cũng sẽ mất một tháng. Mấy người Mạch Tuệ không có gì cả. Cho dù thuê xe ngựa thì cũng phải đến Vĩnh Yên trấn, đến đó cũng chưa chắc thuê được xe, phải chuẩn bị nhiều hơn nữa.
Mạch Tuệ cũng không có đồ đạc gì cần thu dọn, đến lúc đó nàng chỉ cần đem tất cả nhét vào trong không gian là được.Mạch Tuệ nở nụ cười từ tận đáy lòng: "Khỏi là tốt rồi." Lúc trước nhìn thấy mấy người cha nuôi vẫn còn dưỡng thương, Mạch Tuệ còn tưởng thuốc mà hệ thống thưởng không có hiệu quả lớn lắm, như vậy xem ra chúng vẫn có công dụng rất tốt.
Mẹ nuôi đột nhiên khó xử nói: "Tuệ nha đầu, con đừng trách mẹ giấu diếm con, thật ra ngay cả mẹ cũng không rõ tại sao lại như vậy, mấy lần muốn nói cho con biết, cuối cùng lại có chuyện rồi quên mất."Phía đông giáp biển, mưa nhiều, cách khá xa Dị quốc, kinh thành cũng nằm ở phía đông bắc, cũng là một điểm đến tốt.
Mạch Tuệ đồng ý: "Vậy hai ngày nay chúng ta thu dọn đồ đạc rồi rời đi."Chỉ tiếc là nàng vẫn không giữ được mảnh vườn cải dầu của mình, vì chuyện của Triệu đại thẩm mà ngay cả nước giếng cũng không thể dùng nữa, nàng bắt buộc phải rời đi. Nàng không thể không thi theo nhà mẹ nuôi mà một mình ở lại thôn hoang vắng này được. Mạch Tuệ hơi chán nản.




Bạn cần đăng nhập để bình luận