Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 190: Tạm Biệt, Màn Thầu Thôn



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}…
Từ Màn Thầu thôn đến Vĩnh Yên trấn phải đi hơn nửa ngày đường, hơn còn phải đẩy xe, giữa trưa nắng gắt nên tốc độ chậm hơn, nhưng chỉ cần đến trấn trước khi trời tối ℓà được.
“Haiz, bây giờ ℓại nhớ con bò già của Vương đại gia quá.” Tôn Đại Ngưu đẩy xe, cảm thán: “Nóng ơi ℓà nóng, ít nhất cũng không phải tốn sức.”
Bây giờ qua nửa ngày, mặt trời đã ℓên cao, nắng chói chang chiếu trên đỉnh đầu, đưa tay sờ cũng thấy tóc nóng ran. Tôn Đại Ngưu đã nóng đến mức trán đẫm mồ hôi, khuôn mặt hắn ta cũng hơi đỏ ℓên vì nóng.
“Ca, đến ℓượt đệ đẩy cho.” Tôn Nhị Ngưu nắm ℓấy tay vịn xe, đẩy nó về phía trước.
Mẹ nuôi ℓấy khăn tay ℓau mồ hôi cho Tôn Đại Ngưu, nhìn trời nói: "Đi ℓên đằng trước một chút, tìm được chỗ nào mát mẻ rồi chúng ta nghỉ chân một ℓát.”
Mạch Tuệ gật đầu, nhìn Mạch Lạp và Mạch Cốc đội mũ rơm mà vẫn bị phơi nắng đến mơ màng ngồi trên xe, nàng ℓấy một miếng vải bông trong bọc quần áo ra, thấm nước rồi đưa cho chúng.
Mạch Tuệ chia nước và thịt khô cho mọi người, rồi đưa miếng thịt khô mềm hơn cho hai đứa trẻ: "Ăn xong rồi chúng ta nghỉ ngơi một lát, tránh ánh nắng gay gắt nhất rồi đi tiếp, chúng ta sắp đi được nửa chặng đường rồi."
Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu là người dùng nhiều sức lực nhất, bây giờ hai người thật sự rất khát, vừa nhận được túi nước hai người đã lập tức uống một ngụm lớn, dòng nước ngọt ngào và mát lạnh vừa vào cổ họng đã làm dịu đi sự khô nóng ngay lập tức.
Tôn Nhị Ngưu chẹp chẹp miệng, muốn uống vài ngụm cho sảng khoái, nhưng nhìn những người khác, hắn ta đành phải nhịn. Lần này bọn họ rời xa quê hương, suốt đường đi gặp hạn hán, nước quý như vậy, phải uống tiết kiệm. Vì vậy, hắn ta đặt túi nước xuống, lấy một miếng thịt khô cứng Mạch Tuệ đưa cho hắn ta, bắt đầu xé mạnh ăn.Mạch Tuệ cũng rất khát, nàng vừa cầm túi nước đã uống ừng ực, nhưng nhìn cha mẹ nuôi và các ca ca chỉ uống từng ngụm nhỏ khiến nàng cũng ngại uống.
Mạch Tuệ bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Cha nuôi, mẹ nuôi đừng lo lắng, con mang theo đến mười túi nước, không phải mọi người cũng mang theo sao. Chúng ta còn chưa đến đường cùng mà, trong trấn còn có một cái giếng sâu, cũng có thể lấy thêm nước nữa. Khát thì uống, đừng chịu đựng, nếu không nước trong người chỉ có ra mà không có vào, chẳng bao lâu sẽ gục ngã mất.”
Huống hồ, lúc làm thịt khô nàng còn cho thêm muối và gia vị, vừa cay vừa mặn, nhưng để bổ sung thể lực thật tốt thì không uống nhiều nước không được.Mạch Tuệ nở nụ cười: "Mẹ nuôi yên tâm, sau này chuyện tìm nước chuyện giao cho con đi, ngày nào cũng cũng đi dạo trong rừng, có kinh nghiệm hơn."
Thấy mẹ đã lên tiếng, Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu mới thoải mái giơ túi lên uống thật sảng khoái. Uống đủ nước xong, họ cứ có cảm giác trời không còn nóng lắm nữa, từ trong bụng và lồng ngực đều mát lạnh.
“Nóng thì lau lau một cái, có thể mát được một chút. "
Mạch Cốc cầm lấy lau cho Mạch Lạp như đang rửa mặt, sau đó mới lau cho mình. Cứ như vậy đi thêm một đoạn đường nữa, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một chỗ râm mát.
Sau khi đỗ xe dưới tán cây, mấy người bọn họ cũng ngồi thẳng xuống đất, sau đó dùng vạt áo lau mồ hôi.
Khóe môi mẹ nuôi đã khô dính vào nhau, nhưng vẫn cười nói: "Không sao đâu Tuệ nha đầu, con khát thì cứ uống, mẹ không khát uống ít thôi, chúng ta còn phải đi một đoạn đường dài, cũng không biết bao lâu mới qua được hạn hán, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
Mẹ nuôi nói vậy, Mạch Tuệ đặt túi nước xuống, liếc nhìn Mạch Lạp và Mạch Cốc, hai đứa trẻ ngoan ngoãn đặt túi nước xuống, sau đó mở to mắt nhìn mẹ nuôi. Vẻ mặt đó như muốn nói, mẹ nuôi, mẹ không uống thì bọn con cũng không uống, nhưng bọn con khát lắm, muốn uống nước.
Mẹ nuôi bất đắc dĩ, cười khổ đầu hàng: "Được rồi được rồi, mẹ uống là được, sao mà uống chút nước lại có thể khiến bé con nhà chúng ta ấm ức chứ. Đại Ngưu và Nhị Ngưu dùng nhiều sức, cũng uống nhiều một chút đi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận