Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 244: Khuyên Nhủ



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}"Thằng ranh con ngươi nói gì đó? Ngươi bảo ai không có mặt mũi?" Đại nương thở phì phò, túm nữ nhân vừa tranh ℓuận với bà ta, hai người túm tóc đánh nhau.
Hầu Cát thật sự không thể nhịn được nữa hét ℓên: "Mọi người dừng tay ℓại hết đi!"
Chưa từng thấy đứa nhỏ này nổi nóng như vậy, người ở chỗ này đều ngẩn người.
Tả Nhãn ca bổ sung thêm: "Đã đến nước này rồi, ngươi vẫn nên chỉ nghĩ đến mấy người trong nhóm nhỏ của mình thì tốt hơn."
Nơi này vẫn mở cửa hàng khai thông mua bán, người đi đường qua lại, quan binh phát cháo trên đường cùng với cháo hương vị thơm ngọt kia thật sự cứng rắn kéo một đám dân chạy nạn đã bước một chân vào địa phủ trở về.
Bọn họ dùng hết sức lực giãy chết, một đám ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ phát cháo, sau đó túm áo quan binh xin một miếng cháo.Hầu Cát và hai đứa bé trai thay phiên nhau chăm sóc những người già hoặc trẻ con đi đứng không tiện, không có ai tới giúp bọn họ, tất cả mọi người chỉ lo phần mình, điều này cũng khiến trái tim ba người lạnh xuống từng chút một.
Toàn bộ đội ngũ chạy nạn sụp đổ thành năm bè bảy mảng. Cũng may trên đường đi không xảy ra thêm sự cố, một đám đi hơn ba ngày, trong thời gian đó chỉ dựa vào nhai rễ cỏ yếu ớt bổ sung một chút hơi nước, giữ lại một hơi thoi thóp, cuối cùng đi tới A Đạt huyện....
Hiện tại bầu không khí trong đội ngũ dân chạy nạn không bằng lúc trước, tất cả mọi người giữ chặt đồ ăn của mình, không nói chuyện, trong đội ngũ có người tụt lại phía sau, hoặc là bị phơi nắng tới ngất, trừ người thân thì không ai để ý nữa.…
Mỗi người đều cắt một ít thịt ngựa, cả máu ngựa cũng giành nhau uống. Bọn họ tháo gỗ của khách điếm làm củi, một đám người ăn một bữa thịt ngựa no căng rồi ngủ một giấc tới hừng đông. Rất nhiều người không muốn hai tốp dân chạy nạn cùng nhau lên đường đến A Đạt huyện.Quan binh không phải người hiền lành, bực bội đá văng bọn họ: "Sang một bên! Muốn uống cháo thì xếp hàng!"
Một đám người lại đành phải ngoan ngoãn xếp hàng. Một miếng cháo loãng chỉ nhìn thấy vài hạt gạo quả thực như ân huệ của trời cao. Bọn họ đã khát quá lâu, uống loại cháo ít gạo nhiều nước này vô cùng sảng khoái.Một đám người vừa đi không bao lâu thì Tiêu Như Dã dẫn theo kỵ binh nhẹ của Cụ Phong doanh dừng lại trước Bình An trấn, lấy bản đồ ra xem, cuối cùng dứt khoát kiên quyết ra lệnh.
"Chúng ta không đi theo quan đạo từ A Đạt huyện, đi thẳng tới hướng đông bắc, nhất định trong vòng sáu ngày phải ngày đêm ra roi thúc ngựa trở về kinh thành!"
Lúc này cháo đặc một chút mọi người trái ℓại không quan tâm. Uống cháo xong, mọi người đi về phía cái miếu đổ nát đầu đường nằm một ℓát, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp ăn rồi ngủ của dân chạy nạn.
...





Bạn cần đăng nhập để bình luận