Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 236: Nguồn Nước



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}Mạch Lạp tát nó một cái: “Đệ cũng vậy thôi!” Nói xong, nó tức giận, khuôn mặt nhỏ phụng phịu chạy đến bên cạnh Mạch Tuệ.
"A tỷ, muội muốn tắm, người muội ngứa ℓắm."
Mẹ nuôi ℓúng túng nói: “Hơn mười ngày nay không chạy trốn thì ℓại ℓo sợ, cũng không để ý ℓắm đến việc vệ sinh cá nhân, giờ nghỉ ngơi ngửi một cái mới phát hiện quả thật mùi còn hơn cả thịt khô."
Con ngựa nhìn thấy gấu ngốc sợ đến mức chạy ℓung tung khắp nơi, Mạch Tuệ đã phải cố gắng rất nhiều mới giữ được nó ℓại và trấn an nó, nhưng nó vẫn không dám đến quá gần con gấu kia.
Mạch Tuệ không còn cách nào khác đành dắt ngựa đi phía sau, còn gấu ngốc và hai đứa nhỏ đi phía trước cách bảy, tám mét.
Đột nhiên con gấu khuỵu xuống, hai đứa nhỏ túm lấy lông nó rồi leo lên, cho đến khi ai đứng đã ngồi vững trên lưng, nó mới đứng thẳng dậy bắt đầu đi.
Mạch Tuệ nhìn thấy cũng rất muốn, Mạch Tuệ nhìn con ngựa già bên cạnh, mặc dù con ngựa này đã được thuần hóa nhưng không phải ai cũng cưỡi được.Mạch Tuệ sợ con gấu ngốc sẽ hất tung hai đứa nhỏ nên kéo ngựa nhanh chóng đuổi theo sau.
"Gấu ngốc, ngươi chạy chậm lại chút cho ta!"
Cũng may là tuy Tiểu Hùng chạy nhưng thân hình vẫn rất ổn định, khi nó đến nơi, một vài động vật đang uống nước ở đó sợ quá lập tức bỏ trốn.Tiểu Hùng rống lên hai tiếng, muốn đuổi theo, nhưng hai đứa nhỏ trên người còn chưa xuống, đành phải nằm rạp xuống đất, để cho bọn nó níu lông của nó leo xuống.
Mạch Tuệ buộc con ngựa vào một bên cho nó uống nước, Tiểu Hùng bực bội đi tới đi lui vòng vòng xung quanh Mạch Tuệ.
Sau đó nó nằm rạp xuống đất, cào cào móng vuốt vào bụng, gầm gừ mấy tiếng.Mạch Tuệ lấy một nắm cỏ trong không gian ra đút cho nó ăn: "Ngựa ơi ngựa à, nếu đồng ý cho ta cưỡi ngươi thì hãy nháy mắt mấy cái."
Con ngựa già há to miệng gặm cỏ, đôi mắt trừng lớn mở to như chuông đồng, Mạch Tuệ thấy mắt nó khô đến nỗi bắt đầu ứa nước mắt nhưng vẫn không chớp mắt cái nào, trong lòng u sầu.
Đầm đá cách trại nghỉ cũng không quá xa, Tiểu Hùng ngửi thấy hơi nước ẩm ướt trong không khí, dùng hết sức liên tục chạy nhanh về phía trước, hai đứa nhỏ sợ tới mức nhắm nghiền mắt, tay túm chặt lấy lông của nó.Mỗi con ngựa có tính khí riêng của mình.
Mạch Tuệ chưa bao giờ cưỡi ngựa, nàng cũng không thể thuần hóa thú vật.
Cho nên ở nhà nàng cũng không mua xe ngựa hay xe trâu, trước đó nàng định lên thị trấn mua một cỗ xe trâu, kết quả trả tiền xong dù nàng đuổi thế nào nó cũng không đi, dường như đang cố tình đối đầu với Mạch Tuệ, cuối cùng đành bất đắc dĩ lấy tiền lại, còn bị xui xẻo bị ông chủ nhìn khinh bỉ.Ngay cả con trâu già của Vương đại gia ở Màn Thầu thôn cũng vậy, dù cho Mạch Tuệ đuổi thế nào nó cũng sống chết không chịu đi, nhưng đến lượt người khác thì nó lại đi như thường.
Chỉ có con gấu nâu được hệ thống thưởng thì Mạch Tuệ muốn nó làm cái gì thì nó làm như vậy ngay.
Đúng là kỳ quái, Mạch Tuệ cũng không thể hiểu được.
"Ngươi đến nông trường kiếm gì ăn đi, hai tiểu đệ của ngươi chắc đang nhớ ngươi ℓắm." Mạch Tuệ nói rồi cất Tiểu Hùng vào trong không gian.
Con ngựa già bên cạnh giật mình, tại sao con gấu khổng ℓồ nói mất ℓà biến mất ℓuôn vậy?
Hai đứa nhỏ hưng phấn nhìn Mạch Tuệ: "A tỷ, có thể bỏ Tiểu Hùng vào túi bách bảo sao?"
Mạch Tuệ gật đầu: "Bỏ vào được hết, có muốn tỷ mang Đại Bạch ra đây chơi với hai đứa không?"





Bạn cần đăng nhập để bình luận