Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 385: Mạch Tuệ Phúc Hắc



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}"Không rcần." Mạch Tuệ xua tay, trực tiếp ℓấy ra năm quả ớt đỏ rực từ trong không gian.
Nhớ ℓại ℓúc trước Quý Thanh ăn cay tới mức nhảy múa tại chỗ, Mạch Tuệ không nhịn được cười ra tiếng.
"Một chút này thôi sao?" Tiêu Như Dã nhìn thứ màu đỏ kia, chưa từng thấy, nhưng hẳn không phải rau củ thì chính ℓà hoa quả rồi.
Mạch Tuệ trừng to mắt, mạnh vậy sao? Thật ℓà tàn nhẫn, ℓát nữa đừng hối hận.
Tiêu Như Dã đã cay lại thêm bỏng ném ấm trà đi, thè lưỡi ra thở như chó, nước mũi trong veo chảy thẳng lên đầu lưỡi hắn, đôi môi mỏng cay tới mức đỏ hồng đầy đặn như nữ nhân.
Nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, Mạch Tuệ không chút nể tình cười to, đúng là hả giận!
Tiêu Như Dã hung hăng trừng Mạch Tuệ, mở cửa phòng lao ra ngoài. Mạch Tuệ nhanh chóng đuổi theo. Chỉ thấy hắn chạy ra ngoài dịch trạm, nắm tuyết dưới đất dồn vào miệng.Một giây sau, Tiêu Như Dã thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, ngũ quan rúm lại một cách mất tự nhiên, há mồm muốn phun ra.
Mạch Tuệ cho chiêu cuối xát muối vào vết thương: "Phun ra thì không tính."
Khóe mắt Tiêu Như Dã mang nước mắt, cay tới mức từ mặt tới cổ đỏ bừng trợn mắt. Hắn cứng rắn nhai vài cái rồi nuốt trọng.Tiểu nhị sợ tới mức la lớn: "Ôi, khách quan, tuyết này không ăn được đâu, vừa rồi một con Đại Hoàng mới đi tè ở gần cửa..."
Mạch Tuệ nhìn thấy cơ thể Tiêu Như Dã cứng lại, vẻ mặt tiểu nhị cũng cứng lại. Làm sao bây giờ, thật muốn cười, nhưng rồi lại có chút chột dạ. Hắn sẽ không bị chọc tức quay đầu tìm mình gây sự đấy chứ?
Mạch Tuệ mặc kệ tin tức của nội ứng, nhanh chóng lui về phòng, thổi đèn, vui vẻ ngủ. Tiêu Như Dã hết cay, mang theo đôi môi sưng tới gợi cảm đỏ mọng, nổi giận đùng đùng trở lại cửa phòng Mạch Tuệ. Chỉ thấy bên trong một màu đen kịt, yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào, ở cửa còn kẹp tờ giấy.Ôi chao, không có cay tới nhảy múa, thật đáng tiếc. Ánh mắt muốn xem náo nhiệt của Mạch Tuệ tối xuống.
Ai ngờ chớp mắt tiếp theo Tiêu Như Dã há miệng gào lên một tiếng sắc lạnh, nắm đấm đập xuống bàn một cái, đứng dậy, trán nổi gân xanh, cả người khóc lóc chảy nước mắt, không ngừng xoay tới xoay lui trong phòng như con kiến lạc đường. Hắn nhanh chóng nhìn thấy ấm trà trên bàn bèn xông tới như điên, ôm ấm trà lên uống.
"Này, cái đó nóng..." Lời này Mạch Tuệ nói ra đã chậm.Tiêu Như Dã rút ra xem: Ta ngủ rồi, có việc gì ngày mai hẵng nói.
Tiêu Như Dã cầm tờ giấy vo thành một cục, phất tay áo rời khỏi.
Ngày hôm sau, Mạch Tuệ thoải mái đứng trước mặt Tiêu Như Dã, cái miệng nhỏ gợi cảm kia của đối phương vẫn còn đỏ."Bây giờ, chúng ta bàn đại kế diệt trừ đi." Mạch Tuệ vô tội lại ngây thơ chớp mắt, không hề nhớ hôm qua bản thân chỉnh người khác thảm bao nhiêu.
Sắc mặt Tiêu Như Dã rất đen: "Không cần, ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
Cả giọng nói cũng khàn.
Mạch Tuệ nhún vai: "Vậy ta đợi ở bên cạnh, tránh cho chướng mắt đại tướng quân."
"Tướng quân nói kiếm pháp của cô nương ℓà tốt nhất trong các ℓoại binh khí, thanh Thanh Phong này tạm thời cho cô nương mượn để phòng thân. Tướng quân còn kêu ta nói với cô nương, để không bứt dây động rừng, dụ rắn ra khỏi hang, cô nương cần cùng tướng quân chỉ mang theo mấy thị vệ chủ động giẫm vào bẫy."





Bạn cần đăng nhập để bình luận