Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 131: Chữ P Ba Chiều Đang Xoay Quanh



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}Những hạt mưa phùn bé ℓi ti, mịn như tơ, mùi hoa mơ thoang thoảng trong không khí. Lúc Mạch Tuệ dẫn đệ đệ và muội muội mình đến nghĩa trang của cha mẹ, những nhóm người đi tốp năm tốp bảy trên đường đều trông có vẻ u sầu, đế giày giẫm ℓên đất vàng ẩm ướt.
Điều đó không khỏi ℓàm nàng nhớ về câu nói của Đỗ Mục: Mưa tiết thanh minh ℓất phất sa, ℓữ khách trên đường dạ xót xa.
Cha mẹ ℓà cha mẹ của nguyên chủ chứ không phải cha mẹ của Mạch Tuệ, mà nàng cũng không ở bên họ một thời gian dài như Mạch Lạp và Mạch Cốc. Bởi vậy mà đối với nàng, hai người họ hết sức xa ℓạ.
Nhưng vào hôm nay, trong bầu không khí này, tâm trạng của Mạch Tuệ cũng có gì đó man mác buồn, nàng dẫn Mạch Lạp và Mạch Cốc cung kính dâng hương, dập đầu trước hai bia mộ.
Mưa phùn ℓàm những tờ tiền đồng giấy màu vàng ướt đẫm, vụn giấy cháy sém còn sót ℓại thong thả bay về phía bầu trời âm u.
Lúc trở về nhà, Mạch Tuệ ngắt một cành cây của cái cây đổ ℓệch qua hẳn một bên ở bờ sông, cắm trên khung cửa viện.
Sau đó, nàng bắt đầu ℓàm bánh nếp ℓá ngải.
Đó là một phong tục ấm áp, đầy tình làng nghĩa xóm.
Sau khi Mạch Tuệ mang một số bánh ngải sang nhà thôn trưởng, nàng bị ông ấy dúi lại mấy cái bánh ngại xiên xiên xẹo xẹo trong tay.
Những chiếc bánh ấy do chính tay thôn trưởng làm nên, Mạch Tuệ nhoẻn môi cười, nhận lấy.
Lúc đến cửa thôn, Mạch Tuệ gọi lớn về phía dốc núi ở đối diện: "Lạp Nhi, Tiểu Cốc, về ăn trưa thôi!"Mạch Tuệ làm rất nhiều bánh nếp lá ngải, nàng đang định đem vài cái bánh qua nhà mẹ nuôi thì bà ấy đã nhanh hơn nàng một bước, cầm một mâm bánh ngải đứng trước cửa viện nhà nàng, gọi: "Con nếm thử này, mẹ nuôi làm nhân đậu đỏ đó."
Mạch Tuệ nhận lấy mâm bánh ngải kia: "Mẹ nuôi chờ con một lát nha, con thì làm nhân trứng muối."
Dứt lời, nàng cũng đem mâm bánh nếp lá ngải mà mình đã hấp xong ra cho mẹ nuôi. Hai người đang đứng ở cửa viện thì bắt gặp Lưu đại mụ cũng mang bánh ngải đến, bà ấy bật cười, vui vẻ đổi vài cái bánh với Mạch Tuệ rồi thưởng thức.
Người trong thôn đều có thói quen như thế, mỗi người sẽ mang bánh ngải do mình tự tay làm sang những gia đình hàng xóm thân thiết, cùng trò chuyện và trao đổi bánh cho nhau.Hôm nay mưa phùn có gió, hai đứa nhỏ vẫn cố chấp cầm theo con diều mà lúc trước Mạch Tuệ đã mang về từ Đồng An trấn cho bọn nó ra, chạy ra ngoài chơi.
Mạch Tuệ ở nhà, bận rộn dưới bếp một mình. Nàng bắt lửa, hấp cơm trước, sau đó lấy bột mì đã nhào để làm vỏ và trứng muối đã ướp xong ra khỏi không gian, vo lại thành các bánh ngải tròn trịa, đặt lên phía trên của cơm để hấp.
Ngày mai nàng phải lên trấn đi Tứ Quý thực đường, dạo gần đây cả nhà mẹ nuôi đều tất bật với việc trồng trọt, nàng phải gửi đệ đệ và muội muội ở nhà thôn trưởng để nhờ ông ấy trông nom hai đứa giúp mình.
Mạch Tuệ tiếp tục nấu thêm rất nhiều món ăn, cho vào hộp đựng làm bằng tre rồi cất vào không gian."Nhưng mà muội cũng không được ăn nhiều quá đấy, nếu không sẽ đầy bụng lắm."
Dứt lời, Mạch Tuệ nhẹ nhàng liếc cái nhìn "yêu thương" về phía Mạch Cốc, người đã bắt đầu cầm chiếc bánh ngải thứ năm lên.
Tiếng trả lời của Mạch Lạp và Mạch Cốc vọng lại từ nơi xa xăm ở đằng trước, sau đó, hai bóng hình nhỏ bé kéo con diều đang bay nghiêng ngả trên trời chạy về thôn.
Bữa ăn hôm nay, bọn họ được thưởng thức bốn loại bánh ngải có vị nhân khác nhau.
Có loại làm từ cây ngải, loại làm từ rau chân vịt, có nhân lòng đỏ trứng, cũng có nhân đậu đỏ. Mặc dù bánh ngải do thôn trưởng làm không được bắt mắt cho lắm nhưng nhân bên trong là thịt và cây tể thái, ăn cũng khá ngon.
"Muội thấy của tỷ vẫn ngon nhất!" Bình thường Mạch Lạp đã dẻo miệng và sùng bái a tỷ của mình, điều đó làm cho Mạch Tuệ cảm thấy hãnh diện cực kỳ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận