Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 195: An Ủi



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}Nhị ca ℓập tức cười ℓớn thành tiếng: “Ta chờ thời khắc này đã ℓâu, người trên tường bắn tên cho ta!”
Dứt ℓời, hắn ta vội vàng ℓùi về sau, đám người Mạch Tuệ bị một nhóm người xô đẩy chạy vào trong Vĩnh Yên trấn.
Mười nam nhân trên tường thành ℓiên tục bắn tên, khiến không ít động vật ngã xuống.
Lương thực tích trữ đều bị huyện nha đáng chết kia nấu cháo chia cho dân tị nạn! Chưa thấy vị quan nào tốt như thế!
Dân tị nạn đều là người già và trẻ em, xanh xao vàng vọt, trong đó có một hai nam tử khoảng mười ba, mười bốn tuổi nhưng cũng gầy còm. Họ nhìn đám người mới tiến vào, ánh mắt vừa đồng tình lại lóe lên vẻ mới lạ.
Cho đến khi Tôn thợ săn, Tôn Đại Ngưu và Tôn Nhị Ngưu bị đưa vào trong, đám người mới hơi xôn xao.
“Nam nhân! Nam nhân vẫn còn khỏe mạnh…”
“Không ngờ không bị bắt nhập ngũ.”Đám thổ phỉ rất cạn lời, đã mất mùa đến nơi mà còn quan tâm sự sống chết của đám dân tị nạn này làm gì.
Một túi gạo sao đủ chia cho ba mươi huynh đệ bọn họ. Hơn nữa dù muốn đến trấn kế tiếp cũng phải mất mấy ngày đi đường. Thổ phỉ cầm đầu tức giận bổ vào cổ đại nhân huyện nha một đao, sau đó giết vài dân tị nạn cho hả giận.
Thế nhưng may thay, khu rừng trên núi bất ngờ bốc cháy, đúng là trời đã giúp bọn họ!
Đám người Mạch Tuệ được đưa tới địa lao, vốn dĩ đây là nơi chuyên giam giữ phạm nhân nhưng giờ đã bị thổ phỉ chiếm làm nơi nhốt dân tị nạn.“Nam nhân thì có ích gì, không phải vẫn bị bắt tới đây ư…”
Trước sự chứng kiến của nhiều người, ba người Tôn thợ săn bị nhốt vào phòng giam đối diện với Mạch Tuệ, sau đó được cởi bỏ dây thừng và nhốt riêng với nhau.
Mẹ nuôi kích động bước lên phía trước, cách ngục giam hỏi: “Chí Đức, mọi người không sao chứ?”
Tôn thợ săn cũng bước đến trước ngục: “Không sao cả, A Thúy, nàng và bọn nhỏ có sao không?”Mẹ nuôi lắc đầu: “Tuệ nha đầu, Lạp Nhi và Tiểu Cốc vẫn ổn.”
Mẹ nuôi còn định nói gì đó thì một thanh đao sắc bén bỗng xuất hiện trước mặt nàng ta. Nàng ta nghẹn lời, ngoan ngoãn rụt cổ về, không nói thêm gì nữa.
Tên tiểu đệ thổ phỉ nọ là một người trầm lặng ít nói, hắn ta lạnh lùng nhìn mọi người rồi mới đi ra ngoài canh chừng.
Mạch Tuệ kéo mẹ nuôi về, nói nhỏ: “Trước tiên chúng ta quan sát tình hình thế nào đã rồi mới nghĩ cách chạy trốn, chỉ cần mọi người còn sống thì vẫn còn cơ hội.”Mẹ nuôi nhíu mày, giọng điệu ngập tràn lo lắng: “Thế nhưng thức ăn của chúng ta đã bị thổ phỉ cướp sạch, chúng sẽ không quan tâm chúng ta có đói chết hay không. Vừa rồi chúng ta đã chạy suốt chặng đường dài, thế nên bụng đã đói meo cả rồi…”
Mạch Tuệ chớp mắt, bỗng nhiên cười thành tiếng.
Nàng xích lại gần mẹ nuôi, tránh né ánh mắt của dân tị nạn trong phòng giam bên cạnh, sau đó đưa tay ra thò vào trong áo, lấy ra một món đồ nho nhỏ màu xanh biếc.
Nhờ ánh sáng yếu ớt thấy rõ đồ vật trên tay nàng là gì.Mẹ nuôi bèn mở to hai mắt, không dám tin ép mình phải nhỏ tiếng xuống: “Đây là… Dưa chuột ư?”
Mạch Tuệ gật đầu, kéo quần áo lại rồi nói bên tai nàng ta: “Con còn giấu một ít thịt khô trên người.”
Dù mẹ nuôi có nhìn kiểu gì cũng không tin Mạch Tuệ chỉ mặc mỗi hai lớp y phục mà vẫn có thể giấu dưa chuột và thịt khô trên người. Huống chi hạn hán đã kéo dài rất lâu, dưa chuột không còn kết trái nữa. Chẳng lẽ đống dưa chuột này đã thành hình trước khi đặt vào tầng ngầm ư?
Rất có thể là vậy.







Bạn cần đăng nhập để bình luận