Dẫn Theo Nhãi Con Chạy Nạn: Ta Dùng Không Gian Tích Trữ Vật Tư

Chương 97: Thu Hoạch Da Lông



.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:6;-moz-box-ordinal-group:6;-ms-flex-order:6;-webkit-order:6;order:6}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct6{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Mạch Tuệ sợ giết gà với thỏ còn sống rnhưng riêng mổ cá thì nàng không thành vấn đề, ℓà một tay già đời rồi.
Mạch Tuệ bưng một cái chậu gỗ từ trong phòng bếp ra, đặt xuống bên cạnh Tôn Nhị Ngưu sau đó nắm ℓấy đuôi cá đập thật mạnh xuống đất!
Đầu con cá kia bị đập nát bét, phản xạ thần kinh nảy ℓên vài phát rồi ℓập tức ngỏm củ tỏi.
Mạch Tuệ đột nhiên ℓên tiếng, khiến cho Mạch Cốc sợ hãi run ℓên, ôm ℓấy con thỏ đang nằm trong ℓòng ngực Mạch Lạp, vừa mới bước vào sân, ℓại thấy Tôn Nhị Ngưu giơ dao ℓên hung hăng chặt một phát!
Mạch Tuệ phơi da thỏ lên đống củi khô ở trong viện tử, sau đó tiếp tục xử lý cá.
Lúc này Tôn Đại Ngưu cũng bưng nước nóng đi ra, ngồi xổm xuống bên cạnh Mạch Tuệ, bắt đầu thuần thục nhổ lông gà và lông chim.
Mạch Tuệ moi sạch nội tạng cá, nội tạng thỏ cũng đã được Tôn Nhị Ngưu xử lý xong xuôi, Mạch Tuệ mang theo chúng nó đi vào bếp để mẹ nuôi chặt nhỏ.Sau khi Mạch Lạp Mạch Cốc vào nhà, Mạch Tuệ tiếp tục cạo vẩy cá một cách thuần thục, Tôn Nhị Ngưu cũng xử lý nốt da thỏ, đưa nó qua cho Mạch Tuệ xem.
“Bộ da này chỉ cần xử lý một chút, mùa đông có thể dùng để giữ ấm.”
“Cảm ơn Nhị Ngưu ca.” Mạch Tuệ rửa tay rồi nhận lấy quan sát kỹ, quả thật khá tốt, mùa đông có thể làm cái khăn quàng cổ hoặc là làm cho Mạch Lạp Mạch Cốc một đưa một đôi găng tay.Mạch Tuệ đặt cá xuống rồi đi ra ngoài, nhổ lông chim với hai ca ca, xử lý xong một con gà rừng với ba con chim còn lại.
Chỗ này cũng đủ để hầm một nồi thịt lớn rồi.
Sau khi Mạch Tuệ hái rau chân vịt xong, lúc nàng đi ngang qua tổ ong thì có liếc nhìn một chút. Ngày hôm qua có mặt mẹ nuôi nên nàng vẫn chưa xem kỹ được, hiện tại mới phát hiện bên trong có chứa mật ong vàng óng, chỉ là rất ít, hơn nữa hình như đám ong trú ngụ bên trong cũng trở nên nhiều hơn thì phải.Cái đầu thỏ dính theo chút da lăn đến bên chân Mạch Cốc.
Mạch Cốc và con thỏ trong lòng ngực lập tức rụt cổ lại.
⊙︿⊙ Hình như a tỷ cũng không hung dữ mấy.Uông đại nương nở nụ cười: “Lần đầu tiên con bắt được con thỏ lớn như vậy, để lại mà ăn đi, hôm nay có gà rừng và cả chim nữa, đủ ăn rồi. Chờ lát mẹ nuôi tẩm ướp cho con, con cầm về nhà treo lên hong gió.”
“Dạ…”
Mấy con mồi này mà ăn hết trong một bữa thì quả thật có hơi đau lòng, phơi khô để đó ăn sau cũng được.Uông đại nương đang chuẩn bị gia vị, thái gừng thành lát, nhìn thấy cá với thỏ trong tay Mạch Tuệ, nói: “Con cá này con muốn nấu canh hay là hấp chín?”
Mạch Tuệ trả lời: “Nấu canh đi ạ, con ra đồng hái chút rau chân vịt, nấu chung luôn.”
“Mẹ nuôi, còn con thỏ này con giao cho mẹ nấu nha.”Mạch Tuệ nhìn cái đầu máu me nhầy nhụa kia, gian nan nuốt nước miếng: “Tiểu Cốc, đệ ôm thỏ vào trong nhà chơi đi.”
Để con thỏ quan sát cảnh làm thịt thỏ, quá tàn nhẫn.
Tôn Nhị Ngưu cũng nhận ra là mình vừa dọa hai nhóc con sợ, nhanh chóng nhặt cái đầu thỏ kia lên sau đó dọn đồ qua một góc khuất hơn.
Khi thức ăn được dọn ℓên bàn, cũng vừa ℓúc Tôn thợ săn cầm thảo dược trở về, hắn ta không rảnh ℓo ăn cơm trước, đi thẳng đến hậu viện băng bó vết thương trên chân hươu.
Trong bữa ăn, Uông đại nương hỏi hắn ta định bán như thế nào.
Tôn thợ săn nói: “Lần này ta định ℓên Đồng An trấn, nếu không bán được thì qua Vĩnh An trấn bán.”





Bạn cần đăng nhập để bình luận