Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 1003

Chương 1003 

Dù là việc chủ động liên lạc với Nghiêm Tu Quần ngày hôm nay, đưa ra địa điểm gặp mặt hay việc hiện tại bọn chúng xuất hiện ở đây, cũng đều là nội dung đã được sắp xếp từ trước. 

  

Bọn chúng làm sao dám động đến Giang Tại Châu chứ? 

  

Nếu thật sự động tay, người phụ nữ đó tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng. 

  

Nghĩ đến đây, cả người bọn bắt cóc đều run lên. 

  

"Sao mấy người run thế?" 

  

Lúc này, Nghiêm Tu Quần chú ý đến sự khác thường của bọn chúng, cau mày hỏi một câu: "Thật vô dụng, ngay cả một người cũng không dám giết, còn được gọi là bọn bắt cóc cái gì?" 

  

Nói xong, cậu ta bỗng nhớ ra món tiền sắp tới tay. 

  

"Tôi đã bàn bạc giá cả với công ty rồi, lát nữa sau khi gọi điện cho Giang Tại Châu thì 24 giờ sau bọn họ sẽ chuyển tiền. Phi vụ mua bán này do một tay tôi thúc đẩy, lịch trình và kế hoạch bắt cóc này cũng do tôi đưa ra, cho nên phải chia cho tôi 2/3." 

  

Chia tiền thưởng từ xưa đến nay luôn là việc khó khăn nhất, Nghiêm Tu Quần đã chuẩn bị sẵn tâm lý để mặc cả, nhưng không ngờ những tên bắt cóc kia lại vội vàng nói: 

"Được, được, cho cậu hết, cho cậu lấy hết, chúng tôi không lấy một đồng nào." 

  

Nghe thấy lời này, Nghiêm Tu Quần lập tức nghi ngờ. 

  

Sao mấy tên bắt cóc này lại đột nhiên trở nên sợ sệt đến thế? 

  

Cậu ta vừa nghĩ vừa lấy điện thoại, đi về phía Giang Diệp, chuẩn bị chụp vài bức ảnh anh trong tình trạng chật vật, sau này có thể dùng làm bằng chứng. 

  

Đang định cởi quần áo Giang Diệp thì cảm thấy mấy sợi dây trói trên người anh hơi vướng víu. 

  

Nghiêm Tu Quần lra lệnh: "Mấy người, lại đây tháo dây trói cho hắn trước, sau đó cởi hết quần áo của hắn ra." 

  

Nói xong, không ngờ những tên bắt cóc vẫn đứng yên không nhúc nhích, như thể bị đóng đinh vào đất. 

  

"Mấy người đang làm gì vậy?" 

  

Cậu ta khó chịu phàn nàn một tiếng, chuẩn bị tự mình ra tay, vừa khom lưng xuống thì một giọng nói bất ngờ vang lên từ trên đỉnh đầu. 

  

"Cần tôi giúp cậu không?" 

  

Nghiêm Tu Quần trong lòng giật mình, vừa ngẩng đầu lên, bỗng phát hiện ra Giang Diệp chẳng biết từ khi nào đã tỉnh lại, mở mắt ra nhìn cậu ta. 

  

Ánh mắt thanh tỉnh, không giống với vẻ vừa mới tỉnh dậy. 

  

Trong lòng nhận ra được điều này, ngay giây tiếp theo, Giang Diệp đột nhiên động đậy. 

  

Hai tay giãy một cái, những sợi dây trói anh lập tức bung ra. 

  

Nghiêm Tu Quần trong lòng kinh sợ, nhìn xuống đất, phát hiện ra những sợi dây thừng kia căn bản không hề thắt nút, từ nãy đến giờ đều chỉ được Giang Diệp nắm trong tay, chỉ cần động tay một cái là sẽ bung ra. 

Sao lại như vậy được? 

  

Cậu ta muốn né tránh, nhưng động tác của Giang Diệp cực kỳ nhanh, giật tung mũ trùm đầu cậu ta, ngũ quan của Nghiêm Tu Quần lập tức phơi bày dưới ánh mặt trời. 

  

"Quả nhiên là cậu." 

  

Giang Diệp nói xong, giây tiếp theo đã đấm ra một quyền. 

  

Cùng với tiếng kêu ú ớ, Nghiêm Tu Quần trực tiếp ngã xuống đất, ôm mũi lùi ra phía sau, vừa la hét cầu cứu. 

  

"Các người còn đứng ngẩn ra đấy làm gì? Mau giữ hắn lại đi! Hắn sắp chạy rồi!" 

  

Nói rồi quay đầu nhìn lại, những tên bắt cóc kia vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt trắng bệch, trên trán còn toát một lớp mồ hôi mỏng, trông còn hoảng loạn hơn cả cạu ta. 

  

"Mau ra tay đi!" 

  

Nghiêm Tu Quần lại hét lên một tiếng, bọn bắt cóc không tới nhưng Giang Diệp lại đến trước mặt cậu ta. 

  

"Bọn chúng không thể giúp cậu đâu." 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận