Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 200

Chương 200 

Thuần túy là hành vi của phản diện. 

  

Hoắc An run rẩy, ban ngày không chỉ phải huấn luyện, còn phải đối mặt với tên phản diện lớn Tiêu Hòa, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị tổn thương, buổi tối chỉ có thể trốn trong chăn khóc thút thít. 

  

[Tiêu Hòa ngày càng quá đáng, hôm nay lúc tôi luyện tập, chị ấy vừa xem video đàn ông vừa ăn gà rán! Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao?] 

  

[Cuộc sống này không thể tiếp tục được nữa.] 

  

Ôn Khả Khả: [Đừng buồn, dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi đều ủng hộ cậu.] 

  

Hoắc An: [Thật sao?] 

  

Từ Nhất Chu: [Tất nhiên! Đều là anh em tốt! Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!] 

  

Hoắc An: [Các cậu tốt quá, nghe câu này tôi yên tâm rồi. Ngày mai tôi sẽ nói với Tiêu Hòa, để các cậu đến cùng tôi luyện tập.] 

  

Ôn Khả Khả: [......] 

  

[Hệ thống: Từ Nhất Chu đã thu hồi tin nhắn trước đó.] 

  

[Hệ thống: Từ Nhất Chu đã ngoại tuyến.] 

  

[Hệ thống: Ôn Khả Khả đã vỗ đầu chó của bạn, đã ngoại tuyến.] 

  

Nhìn thấy tin nhắn nhắc nhở trên điện thoại, Hoắc An co ro trong chăn, tức giận đến mức không nói nên lời. 

  

Tôi nhổ vào! 

  

Đã nói là cùng hoạn nạn cơ mà? 

  

Tình anh em bằng nhựa! 

  

Liên tục một tuần, Hoắc An vẫn luôn luyện tập ở hồ bơi, mãi đến khi sắp đến ngày thử vai, Tiêu Hòa mới chịu đưa cậu ta rời khỏi căn cứ huấn luyện. 

  

Vì vẫn chưa xác định được diễn viên chính cuối cùng, thời gian kéo dài quá lâu, đoàn phim hiện tại chỉ thử vai một lần mỗi tuần. 

  

Vừa mới đi vào, bên trong đã chật kín người, đoàn diễn viên từ phòng thử vai đi qua hành lang, kéo dài đến tận sảnh. 

  

Đông nghìn nghịt. 

  

Ít nhất cũng phải có bốn năm mươi người. 

  

Mặc dù biết đạo diễn yêu cầu rất cao, nhưng vẫn có nhiều người muốn thử sức, có thể thấy bộ phim truyền hình này được săn đón đến mức nào. 

  

Trong đám người xếp hàng còn có một vài diễn viên nam thực lực có diễn xuất tốt gần đây, mọi người vừa chào hỏi vừa nhìn nhau chằm chằm, trong mắt là cảnh giác. 

  

Ánh mắt kiểu đó cũng đồng thời dừng lại trên người Hoắc An. 

  

Tiêu Hòa không để ý, dẫn cậu ta đi thẳng ra phía sau, ở cuối hàng gặp được anh Kiếm. 

  

"Đợt thử vai này là trọng điểm mỗi tuần, hôm nay anh không có việc gì, tiện thể đến xem tình hình của Hoắc An." 

  

Bây giờ đã khác trước. 

  

Hoắc An chính là cháu trai của tư lệnh, anh ta được tổng giám đốc ra lệnh, cố ý đến xem xét. 

  

Vạn lần không dám chậm trễ nữa. 

  

Nói xong, anh Kiếm quay đầu nhìn Hoắc An, đánh giá cậu ta một lượt, có chút kinh ngạc. 

  

"Sao cậu trắng thế?" 

  

Lúc này tâm trạng của Hoắc An rất phức tạpi: "Ngâm trong nước một tuần, anh ngâm cũng trắng thôi." 

  

Anh Kiếm nghe xong, kinh ngạc quay đầu nhìn Tiêu Hòa. 

  

"Em bắt Hoắc An ngâm nước một tuần?!" 

  

Tiêu Hòa thế mà lại bắt cháu trai của tư lệnh ngâm nước một tuần?! 

  

Đại nghịch bất đạo! 

  

Tiêu Hòa xua tay, tỏ ý không nhận cái nồi này. 

  

"Không có, ăn cơm và ngủ vẫn phải lên bờ." 

  

Anh Kiếm trợn tròn mắt. "Nếu mà ăn cơm ngủ cũng ở trong nước, thì chẳng phải thành cá tinh rồi sao?" 

  

"Hoắc An, cậu... bây giờ cảm thấy thế nào? Cơ thể không sao chứ?" 

  

"Cơ thể không sao, tâm hồn thì bị tổn thương rất sâu." 

  

Cậu ta thở dài, vẻ mặt vô cùng đau khổ. 

  

Anh Kiếm nghe xong trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi nhỏ Tiêu Hòa: 

  

"Em rốt cuộc đã làm gì vậy?" 

  

Tiêu Hòa nhàn nhạt nói: "Phải có người đóng vai ác thì mới đốc thúc người ta tiến bộ được." 

  

Nghe vậy, anh Kiếm mới bình tĩnh lại. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận