Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 992

Chương 992 

Giang Diệp đẹp trai thật. 

  

Dường như Tiêu Hòa mới phát hiện ra điểm này, cô ngạc nhiên nhìn người trước mặt, không chú ý đến tên bắt cóc đứng dậy phía sau. 

  

Tên bắt cóc bị Tiêu Hòa đấm bay đã lảo đảo đứng dậy, thấy Tiêu Hòa và Giang Diệp đứng cùng nhau, liền cầm lấy con dao trên mặt đất xông tới. 

  

Giang Diệp nhìn thấy, vội hét lớn. 

"Tiêu Hòa, cẩn thận!" 

  

Nói xong thì vội vã nhảy về phía Tiêu Hòa, muốn cứu cô, nhưng Tiêu Hòa dường như không hề lo lắng, thậm chí còn đưa tay đỡ Giang Diệp một cái. 

  

Tên bắt cóc thấy vậy lại hét lớn một tiếng, giơ cao con dao trong tay. 

  

Ngay khi con dao chuẩn bị đâm xuống, một bóng đen khổng lồ đột nhiên xuất hiện, đè tên đó xuống đất. 

  

Cả ngôi nhà chìm vào im lặng. 

  

Giang Diệp đứng tại chỗ, mở to mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc. 

  

Anh đứng đối diện Tiêu Hòa, nhìn rất rõ ràng, Tiểu Quai không phải từ cửa sổ lao vào, mà là đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng Tiêu Hòa. 

  

Ngay khi tên bắt cóc xông tới, phía sau Tiêu Hòa như mở ra một cánh cửa, Tiểu Quai từ bên trong lao ra. 

  

Điều này là không thể. 

  

Đầu Giang Diệp ong ong, anh chắc chắn mình không nhìn nhầm. 

  

"Vừa nãy…" 

  

Anh không kìm được mà lên tiếng, nhưng thấy ánh mắt Tiêu Hòa rất bình tĩnh, thậm chí còn có phần nghiêm túc. 

  

Dường như biết Giang Diệp muốn hỏi gì, cô nói: "Chốc nữa, tôi có chuyện muốn nói với anh." 

  

Nói xong, cô đi lại tháo sợi dây trói anh, chuẩn bị rời đi, vừa bước ra cửa, cô thấy Tiểu Quai vẫn đang lục lọi ở trong góc. 

  

"Tiểu Quai, mày đang ăn gì thế?" 

  

Chú chuột hamster bị gọi tên thì sững người, lông trên lưng dựng đứng, từ từ quay lại, cặp mắt đen láy trợn ngược, biểu cảm vô tội nhìn rất đáng yêu, nếu không phải trong miệng nó đang ngậm một con người thì tốt rồi. 

  

Đó là tên bắt cóc mà nó vừa đập bay, bị nó ngậm trong miệng, sắp không thở nổi. 

  

Tiêu Hòa lập tức cau mày. 

  

"Không được ăn đồ bẩn!" 

  

Tiểu Quai nghe vậy, lỗ tai dựng đứng. 

  

Phụt! 

  

Nó nhổ tên đó xuống đất rồi nhún nhảy chạy lại Tiêu Hòa. 

  

Tiêu Hòa lấy một bao hạt trong không gian đưa cho nó. 

  

"Những thứ này cho mày ăn, đưa mấy tên đó đến khu rừng huấn luyện thường ngày." 

  

Tiểu Quai vui vẻ nhận lấy, sau đó quăng hết những tên bắt cóc đã bất tỉnh lên người mình, chạy ra ngoài, chỉ một lát sau đã biến mất trong màn đêm. 

  

Giang Diệp vừa tận mắt chứng kiến Tiêu Hòa chỉ giơ tay về phía sau, đã lấy ra một túi hạt thông lớn, đầu óc ong ong, người đều choáng váng. 

  

Nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt anh, sau khi Tiểu Quai rời đi, Tiêu Hòa đột nhiên nắm lấy tay Giang Diệp. 

  

"Trở về công ty trước." 

  

"Được..." 

  

Giang Diệp mơ màng gật đầu, định bước ra ngoài nhưng không ngờ Tiêu Hòa lại đưa anh trực tiếp nhảy lên mái nhà, mượn những mái nhà liền nhau, nhanh chóng bay ra ngoài. 

  

Bay. 

  

Nếu như lúc nãy nhìn thấy Tiêu Hòa lấy ra đồ vật trong không trung, Tiêu Hòa còn có thể nói với anh là ảo thuật thì bây giờ bay trên mái nhà, cảm nhận gió rít bên tai, chính là cho anh một đòn cực mạnh. 

  

Thể lực của Tiêu Hòa vẫn luôn rất tốt, nhảy cao và chạy nhanh đều là chuyện nhỏ, nhưng như thế này đã hoàn toàn vượt quá phạm vi của "thể lực tốt". 

  

Lòng Giang Diệp rối như tơ vò, quay đầu nhìn Tiêu Hòa, cô như đã quen rồi, mặt không đổi sắc đưa anh giẫm lên mái nhà bay vút đi, trong vài giây đã rời khỏi ngôi làng đó, ngồi lên chiếc xe dừng bên đường. 

  

"Trở về công ty trước." 

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận