Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 283

Chương 283 

Tiêu Hòa nhanh chóng túm lấy móc sắt vẫn đang lắc lư, bảo mọi người kiểm tra thiết bị, sau đó mới đi tới xem Lý Vị Lai. 

  

"Đạo diễn, cậu không sao chứ?" 

  

Lý Vị Lai vẫn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đợi nghe người khác kể lại sự việc, cậu ta hoảng sợ trợn tròn mắt. 

  

Kinh ngạc nhìn quả thông trong tay, giọng điệu chắc nịch. 

  

"Là quả thông này cứu tôi!" 

  

Tiêu Hòa nhìn kỹ. 

  

Là quả thông mà Tiểu Quai lúc lấy mì ăn liền hôm qua, để lại đền bù cho Lý Vị Lai. 

  

Một quả thông được vuốt ve đến nhẵn bóng tròn trịa. 

  

Thứ này làm sao cứu người được? 

  

Những người khác cũng có cùng nghi ngờ. 

  

Nhưng Lý Vị Lai lại vô cùng kích động, kiên định nhấn mạnh: "Nhất định là quả thông này cứu tôi! Tôi đã nói rồi, trong khu rừng kia chắc chắn có Totoro thần kỳ! Mì ăn liền của tôi bị nó lấy mất, nó liền tặng tôi một quả thông, trên tivi cũng diễn như vậy mà." 

  

Cậu ta vừa nói, vừa nâng niu quả thông trong tay. 

  

Vốn đã thấy khu rừng đó có vấn đề, bây giờ vô tình gặp phải chuyện thế này lại càng tin sái cổ, Lý Vị Lai lập tức gia nhập vào giới huyền học. 

  

"Vừa rồi quả thông không hiểu sao rơi xuống đất, tôi cúi xuống nhặt, vừa khéo cứu được một mạng!" 

  

Một khi đã tin vào điều gì, mọi sự trùng hợp đều sẽ phát triển theo cùng một hướng. 

  

Tiêu Hòa: "...." 

  

Tiểu Quai tích trữ cả một ngọn núi thông trong không gian, sao cô lại không nghe nói đến loại thuộc tính bổ sung này? 

  

Cô nhìn kỹ quần áo của Lý Vị Lai, giải thích: "Cậu để quả thông trong túi áo trước ngực, lúc cúi xuống vốn đã có khả năng rơi ra, hẳn chỉ là trùng hợp." 

  

"Thế thì giải thích thế nào về chuyện mì ăn liền đổi vị?" 

  

"…" 

  

Chuyện này phải hỏi Từ Nhất Chu. 

  

Ánh mắt Tiêu Hòa liếc về phía Từ Nhất Chu, thuận miệng giải thích: "Có khả năng là có một kẻ ngốc lấy đi, nhưng lại nhớ nhầm vị mì ăn liền rồi để nhầm không?" 

  

Lý Vị Lai đầu tiên là sửng sốt, sau đó quả quyết lắc đầu. 

  

"Ai lại ngốc thế?" 

  

Tiêu Hòa: Có chứ, còn ở ngay trước mặt cậu. 

  

Sau chuyện này, Lý Vị Lai càng tin chắc vào chuyện quả thông may mắn, thậm chí còn tìm người xâu quả thông vào một sợi dây, đeo vào cổ, coi như vật may mắn, gặp ai cũng kể lại chuyện kỳ lạ xảy ra với mình. 

  

Nhưng may là cậu ta chỉ nói suông chứ không thực sự vào khu rừng đó để chứng minh. 

  

Tiêu Hòa tâm trạng phức tạp, mỗi lần nhìn thấy quả thông trên cổ Lý Vị Lai đều muốn nói lại thôi, đành phải dẫn theo thủ phạm đi vào rừng tăng cường luyện tập. 

  

"Sao thủ phạm lại là em chứ? Hộp mì ăn liền đó là Tiểu Quai lấy đi, em chỉ là muốn giúp đỡ thôi mà." Từ Nhất Chu vẻ mặt oan ức, ngồi trên mặt đất thở hổn hển. 

  

Không phải nói là chỉ cần vào đoàn thì tần suất huấn luyện sẽ giảm sao? 

  

Tại sao dạo này Tiêu Hòa ngày nào cũng tăng cường huấn luyện thế? 

  

Chỉ cần thấy Lý Vị Lai kể chuyện "Totoro và quả thông" với người khác là cậu ta lại gặp họa. 

  

"Muốn huấn luyện thì cũng phải huấn luyện con hamster kia chứ?" 

  

Tiêu Hòa đứng trên cành cây, cúi đầu nhìn cậu ta. 

  

"Tiểu Quai là thú cưng của tôi, tôi không nỡ huấn luyện nó." 

  

"?" 

  

Từ Nhất Chu kinh ngạc nhìn Tiêu Hòa, vẻ mặt đầy tổn thương. 

  

"Chị không nỡ huấn luyện nó, nhưng lại nỡ huấn luyện em?" 

  

Tiêu Hòa gật đầu. 

  

Nỡ chứ. 

  

Hơn nữa là rất nỡ. 

  

Cô nhàn nhạt nói: "Dạo này tôi có hơi lơ là việc huấn luyện cậu, hôm nay lúc quay phim, động tác của cậu rõ ràng có phần nặng nề. Chạy thêm hai cây số nữa rồi về, ngày mai còn phải quay phim." 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận