Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 882

Chương 882 

Nghe vậy, tổng giám đốc do dự. 

  

Với hiểu biết về Tiêu Hòa, nếu như sự việc không thực sự nghiêm trọng cô sẽ không nói ra những lời này. 

  

"Được rồi, tôi sẽ đi nói với mọi người một tiếng, nhưng họ có đến hay không thì tôi không chắc." 

  

Nói xong cúp điện thoại, tổng giám đốc lập tức soạn một tin nhắn trong nhóm lãnh đạo cao cấp của công ty: 

  

[Ngày mai mọi người có thời gian không? Một nhân viên dưới trướng của tôi nói có chuyện quan trọng, muốn thông qua hình thức họp để bàn bạc với mọi người.] 

  

Tin nhắn vừa được gửi đi, lập tức gây ra sự chế giễu. 

  

[Nhân viên bảo chúng ta họp? Chắc đùa.] 

  

[Ngày mai tôi bận lắm, ở nhà nghỉ ngơi, không có thời gian.] 

  

[Thời buổi này, nhân viên lại dám ra lệnh cho sếp họp, thật là đạo đức xuống dốc.] 

  

Nhìn thấy những câu trả lời này, tổng giám đốc không thấy bất ngờ chút nào, lại nói tiếp: [Nhân viên này chính là Tiêu Hòa.] 

  

Trong nhóm im lặng vài giây, lại nói: 

  

[Ha? Một người đại diện nho nhỏ, cô ta bảo chúng ta họp thì chúng ta đi họp sao? Dù gì tôi cũng là một bộ trưởng, ngày mai tôi còn nhiều việc phải làm!] 

  

[Vậy anh đi không?] 

  

[Đương nhiên! Đến thì vẫn phải đến thôi.] 

  

[...] 

  

[Tiêu Hòa nói sẽ ảnh hưởng đến thành tích của công ty trong năm sau, chuyện quan trọng như vậy, không đi sao được?] 

  

[Đi xem xem, lỡ như có chuyện gì thì sao?] 

  

[Là Tiêu Hòa nói nên tôi mới đồng ý đó nhé, đổi lại là người khác, ngày mai vừa vào công ty là tôi cho nghỉ việc luôn rồi.] 

  

Tổng giám đốc nhìn đám đồng nghiệp trọng sĩ diện này, trả lời Tiêu Hòa. 

  

Tiêu Hòa nhìn điện thoại, cười vui vẻ 

"Mọi người đồng ý rồi." 

  

Anh Kiếm ở bên cạnh nhìn mà kinh ngạc. 

  

Chỉ mới mười phút thôi mà? 

  

Đám lãnh đạo cao cấp lúc nào cũng cao cao tại thượng, ngạo mạn thế kia lại đồng ý rồi sao? 

  

Là do đột nhiên thay tính đổi nết, hay là đặc biệt thiên vị Tiêu Hòa? 

  

Anh Kiếm ngắm nghía Tiêu Hòa một lúc: "Em biến cái chức người đại diện thành chủ tịch thế nào vậy? Dạy anh với, anh muốn học." 

  

Rất nhanh, Tiêu Hòa cầm theo hợp đồng rời khỏi công ty. 

  

Đợi khi về đến nhà, vừa đẩy cửa vào đã thấy Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam về trước, hai đứa trẻ đang trừng mắt nhìn Tống Phi Quang. 

  

Tống Phi Quang đứng tại chỗ cứng đờ, mặc cho hai đứa trẻ quan sát cậu ta từ trên xuống dưới. 

  

Khuôn mặt cậu ta có vết thương, nếu là Tống Phi Quang trước đây thì chắc chắn đã không chịu đựng nổi ánh mắt tò mò như thế, nhưng hiện tại cậu ta không còn là Tống Phi Quang ngày trước nữa rồi, là Tống. trong lòng chỉ có thù hận. Phi Quang. 

  

Vì thế, cậu ta ngẩng cao đầu, đứng thẳng tại chỗ. 

  

Có lẽ thiếu niên cảm thấy dáng vẻ hiện tại của mình rất ngầu, nhưng không ngờ trong mắt người khác, trông cậu ta giống như người mẫu trên phố đi bộ, còn có chút đáng yêu. 

  

Tống Phi Quang cứ đứng như vậy, nhưng cậu ta phát hiện hai đứa trẻ trước mặt dường như không sợ khuôn mặt của mình. 

  

Nếu là bình thường thì đừng nói đến trẻ con, ngay cả người lớn nhìn thấy dáng vẻ của cậu ta cũng đều hoảng sợ hét lên, sau đó sẽ né tránh, không dám nhìn thẳng. 

  

Nhưng hai đứa trẻ trước mặt tuy đang ngắm nghía cậu ta, thế nhưng trong mắt không có chút khác thường hay sợ hãi nào, còn rất trong veo thuần khiết. 

  

Làm cậu ta không biết phải làm sao. 

  

Vì vậy đôi bên cứ giằng co mãi, chỉ có William là bình tĩnh, chăm chỉ đi lại giữa bọn họ, lúc thì chỉnh lại quần áo, lúc thì ngậm cặp. 

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận