Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 181

Chương 181 

Tiêu Hòa khẽ gật đầu, biểu cảm vẫn chưa thả lỏng. 

  

"Chuyện này vẫn chưa kết thúc." 

  

Tiêu Hòa tự mình vác túi đi ra ngoài. 

  

"Đi, chúng ta tìm người tính sổ!" 

  

Lúc này đã là đêm đen gió lớn. 

  

Phan Hồng dẫn theo Lư Sa Sa vừa mới rời khỏi công ty. 

  

Thật kỳ lạ, bãi đỗ xe hôm nay không có mấy người, ngay cả đèn đường cũng không bật, xung quanh tối đen như mực, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng lờ mờ. 

  

Phan Hồng vừa đi vừa chửi bới, phàn nàn về buổi họp báo của Tiêu Hòa, đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua. 

  

Hai người cùng rùng mình, tăng nhanh bước chân, nhưng lại không tìm thấy xe của mình đâu. 

  

Xa xa, một tòa nhà khổng lồ che khuất ánh trăng. 

  

"Chỗ này từ lúc nào có thêm một sạp báo vậy?" 

  

Phan Hồng lẩm bẩm một câu, bước tới, đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ. 

  

Rắc rắc rắc. 

  

Giống như đang nhai thứ gì đó. 

  

Là từ hướng sạp báo truyền đến. 

  

Hai người tò mò nhìn lại, đột nhiên phát hiện cái sạp báo đó động đậy, vặn vẹo thân mình, đột ngột quay đầu. 

  

Đó căn bản không phải sạp báo gì cả! 

  

Mà là một con quái vật khổng lồ! 

  

Thân hình cao hơn người, tròn vo, toàn thân lông dựng đứng, đôi tai nhọn lắc lư, một đôi mắt xanh lục lóe sáng. 

  

Dưới ánh trăng, hàm răng trắng như tuyết càng thêm đáng sợ, đang gặm nhấm thứ gì đó, từng giọt màu đỏ nhỏ xuống. 

  

Phan Hồng và Lư Sa Sa trong nháy mắt bị dọa đến cứng người, như thể một chậu nước lạnh trực tiếp dội từ trên đầu xuống, tim cũng theo đó mà run lên. 

  

"Á——" 

  

Tiếng hét chói tai trong nháy mắt xé toạc màn đêm. 

  

Hai người mặt cắt không còn giọt máu, cắm đầu chạy. 

  

Toàn bộ bãi đỗ xe không một bóng người, bọn họ liều mạng chạy, cuối cùng cũng chạy đến cửa, vừa ngẩng đầu lên, con quái vật khổng lồ đó lại đứng sừng sững ở cửa, dùng đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm bọn họ. 

  

Hai người sợ đến mức quay đầu bỏ chạy. 

  

Nhưng bất kể chạy đến nơi nào, đối phương giống như biết bọn họ ở đâu, luôn có thể xuất hiện ngay lập tức, chặn đường bọn họ. 

  

Ngày hôm đó, Phan Hồng và Lư Sa Sa đã trải qua hai giờ dài nhất, cũng là đáng sợ nhất trong cuộc đời mình. 

  

Đợi đến khi cuối cùng cũng chạy ra ngoài, mặt mũi đã trở nên xám xịt, vẻ mặt tiều tụy, trông già đi mấy tuổi. 

  

Bọn họ điên cuồng chạy đến đồn cảnh sát gần đó, kêu cứu cảnh sát. 

  

"Có quái vật đuổi theo chúng tôi!" 

  

Vẫn là đồn cảnh sát đó, vẫn là cảnh sát đó. 

  

Gần đây anh ta mới đưa tên tra nam lừa tiền bạn gái cũ vào tù, sau đó, không ngờ lại có thêm hai người với lời khai giống hệt nhau tìm đến. 

  

Nhưng quay đầu nhìn sang phía bên kia đường, đèn đuốc sáng trưng, người đi lại tấp nập, đâu có quái vật gì? 

  

Anh ta nhìn hai người rõ ràng là bị dọa sợ trước mắt, suy nghĩ một chút, hỏi: "Hai người có phải cũng đã làm chuyện gì trái với lương tâm không?" 

  

Vừa dứt lời, sắc mặt của hai người lập tức thay đổi, ánh mắt né tránh. 

  

"Không có, chúng tôi không làm gì cả." 

  

Cảnh sát nheo mắt, túm lấy Phan Hồng và Lư Sa Sa: "Tôi thấy bộ dạng của hai người không giống như không có gì, vào đây khai rõ ràng cho tôi!" 

  

Hai người giãy giụa, nhưng còn chưa kịp rời khỏi đồn cảnh sát, đã bị đưa thẳng vào trong. 

  

Ở phía bên kia đường, trong bãi đỗ xe tối đen như mực. 

  

Tiêu Hòa cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau vết tích trên miệng Tiểu Quai, nước ép trái cây đỏ tươi nhuộm đỏ cả lông của nó. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận