Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 876

Chương 876 

[Hôm nay công ty sắp xếp điều trị tâm lý cho các thí sinh, phản ứng sau khi thôi miên của Cậu Thao có vẻ liên quan đến vụ hỏa hoạn ở nhà cậu năm năm trước, cậu muốn xem không?] 

  

Tống Phi Quang đang trực tuyến. 

  

Bỗng nhìn thấy tin nhắn này, có phần khó hiểu nhưng vẫn trả lời: [Tôi muốn xem.] 

  

Rất nhanh, một video thời lượng năm phút được gửi tới. 

  

Lúc đầu là quá trình thôi miên thực sự, Cố Thao mãi không vào được trạng thái, sau đó bác sĩ tâm lý tăng cường lực thôi miên. 

  

Ngay giây tiếp theo, Cố Thao đột nhiên hét lớn: "Cháy rồi! Mẹ ơi, con không cố ý mà! Cứu con!" 

  

Cơ thể Tống Phi Quang đột ngột cứng đờ như bị sét đánh. 

  

Cậu ta mở to mắt, cả người trong chốc lát bị sự kinh ngạc nhấn chìm vài giây, sau đó lại nhanh chóng tua video về đầu, xem lại lời Cố Thao nói. 

  

Cháy rồi... 

  

Không cố ý... 

  

Những lời này hình như khơi gợi ký ức sâu thẳm trong não cậu ta, dường như đã từng nghe thấy ở đâu đó. 

  

Kể từ khi thoát khỏi đám cháy, cậu ta luôn cảm thấy vì mình ham chơi và bất cẩn nên mới khiến cả gia đình tan cửa nát nhà, vì vậy cậu ta không dám hồi tưởng lại. 

  

Lúc này, Tống Phi Quang cố nén nỗi đau, bắt đầu nhớ lại từng chuyện xảy ra trong vụ cháy năm năm trước, dùng đoạn video này làm chìa khóa, một cảnh tượng từ từ hiện ra trong đầu cậu ta. 

  

Lúc cậu ta được dì La cứu ra khỏi đám cháy, tuy bị bỏng toàn thân nhưng vẫn còn một chút ý thức. 

  

Đám cháy xảy ra đột ngột, lại là nửa đêm nhưng dì La không chỉ có một mình. 

  

Bên cạnh bà ta hình như còn có một người nữa. 

  

Rất quen thuộc. 

  

Người đó ở bên cạnh tru tréo, tiếng khóc gần như bị tiếng lửa nhấn chìm. 

  

"Lửa lớn quá! Phải làm sao bây giờ? Mẹ ơi, con không cố ý mà! Mẹ phải cứu con! Con không muốn đi tù!" 

  

Cảnh tượng dần trở nên rõ ràng trong ký ức, chiếu ra một khuôn mặt vô cùng quen thuộc. 

  

Cố Thao! 

  

Cảnh tượng trong đầu cậu ta vẫn tiếp tục. 

La Ứng Liên vừa ra khỏi đám cháy đã dặn dò con trai: 

  

"Con mau về nhà đi, có ai gọi cũng đừng ra, sau này bất kể ai hỏi thì đám cháy này không liên quan đến con, biết chưa?" 

  

Tống Phi Quang cả người run lên. 

  

Sụp đổ rồi. 

  

Thế giới của cậu ta trong nháy mắt sụp đổ. 

Người bạn mà cậu ta luôn cảm thấy mang ơn lại là hung thủ hại cậu ta tan cửa nát nhà, biến cậu ta thành dáng vẻ không ra người không ra ma này! 

  

Người cứu cậu ta, giúp đỡ cậu ta càng không phải là ân nhân, mà là đồng bọn che giấu hung thủ! 

  

Tống Phi Quang nghĩ đến năm năm nay mình và hung thủ cùng chung sống dưới một mái nhà, mỗi ngày sớm tối bên nhau, cười cười nói nói, cậu ta đột nhiên cảm thấy một cỗ hơi lạnh từ sau lưng dâng lên, lan truyền khắp toàn thân, lạnh đến mức tứ chi đều đau nhói. 

  

Nghĩ đến mỗi lần nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay dì La, cậu ta đều cảm thấy vô cùng áy náy, bà ta nói gì mình đều nghe nấy, Tống Phi Quang liền tức đến không kìm chế được! 

  

Nghĩ đến tiếng "dì La" kia, cậu ta liền muốn nôn! 

  

Sao lại có thể có loại người như vậy chứ? 

  

Ma quỷ! 

  

Tống Phi Quang tức đến người run lẩy bẩy. 

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, thẳng đến trước cửa phòng chứa đồ. 

  

Rầm rầm! 

  

Cố Thao đập cửa hai cái. 

  

"Tống Phi Quang! Cậu ra đây cho tôi!" 

  

Gọi hai tiếng, dì La là người đầu tiên vội vàng đi ra, giọng điệu vẫn cưng chiều và dung túng như mọi khi. 

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận