Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 875

Chương 875 

Nói xong, bác sĩ tâm lý ngồi bên cạnh Cố Thao thắp hương trầm, giọng nói lại hạ thấp thêm một chút. 

  

"Bây giờ trước mặt cậu xuất hiện một cánh cửa, cậu cảm thấy bên trong là gì?" 

  

Sắc mặt Cố Thao thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn: "Tôi không biết, tôi không muốn nhớ lại." 

  

Bác sĩ tâm lý: "Đi về phía đó, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, chỉ có đối mặt với nó mới có thể chiến thắng được nó, đừng vì bất cứ chuyện gì mà sợ hãi." 

  

Thần sắc Cố Thao trở nên thống khổ. 

  

Bác sĩ kiên nhẫn hỏi: "Mở rồi sao?" 

  

Không có đáp lại. 

  

Qua một lúc, khi bác sĩ chuẩn bị hỏi lại lần hai, đột nhiên sắc mặt Cố Thao đại biến, nhanh chóng vùng vẫy, hai tay hỗn loạn vung vẩy giữa không trung. 

  

"Cháy rồi!" 

  

Cậu ta kêu lên một tiếng thê lương, dọa cho tất cả mọi người ở đó giật mình. 

  

Bác sĩ cũng ngây người. 

  

Bác sĩ chỉ muốn giải tỏa gánh nặng tâm lý đè nặng lên người thí sinh, sao lại xảy ra phản ứng như vậy? 

  

Chẳng lẽ là đã đào ra thứ khác? 

  

Lúc này, Cố Thao vẫn đang hoảng sợ hét lớn. 

  

"Cháy rồi! Cháy lớn quá! Mẹ, con không cố ý! Mẹ ơi cứu con!" 

  

Tiếng kêu hoảng loạn vang vọng trong phòng tập. 

  

Tất cả mọi người nhìn nhau. 

  

Tiêu Hòa nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh mắt trong phút chốc trở nên lạnh thấu xương, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thao vẫn đang kêu gào. 

  

Dường như có điều gì đó đã dần dần nổi lên mặt nước. 

  

Hai bác sĩ tâm lý thấy vậy, nhanh chóng tiến lên đè cậu ta xuống. 

  

"Được rồi, cánh cửa đó hiện đã đóng rồi, mọi nguy hiểm đã biến mất, tôi đếm tới ba, cậu sẽ tỉnh lại." 

  

Đếm xong, cả người Cố Thao như đột nhiên mất điện, mở choàng mắt ra. 

  

Cậu ta ngồi dậy khỏi ghế, hoạt động vai, đối với hiệu quả điều trị này không mấy hài lòng. 

  

"Sao tôi không thấy thoải mái hơn chút nào vậy?" 

  

Nói xong, ngẩng đầu thấy tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc và kinh sợ nhìn mình, lập tức nhíu mày. 

  

"Các người nhìn tôi như vậy làm gì?" 

  

Mọi người đều bị dáng vẻ nãy giờ của Cố Thao làm cho hoảng sợ, vội vàng dời ánh mắt đi. 

  

Nhưng biểu cảm của bác sĩ tâm lý lại không mấy lạc quan, cô ta lấy một tấm danh thiếp đưa cho Cố Thao. 

  

"Cậu phải chịu rất nhiều áp lực về tâm lý, nếu cậu cần giúp đỡ, có thể đến tìm tôi." 

  

Cố Thao nhíu mày, tiện tay nhận lấy nhét vào túi. 

  

Rất nhanh, bác sĩ tâm lý lại thực hiện xong hướng dẫn tâm lý cho những thí sinh còn lại, mọi việc đều thuận lợi, không còn xảy ra tình huống như Cố Thao nữa. 

  

Đợi tất cả thí sinh đều rời đi, bác sĩ tâm lý nói: "Áp lực tâm lý của thí sinh Cố Thao không phải đến từ cuộc thi, mà là từ trong cuộc sống thường ngày." 

  

"Là chuyện gì thế?" Anh Kiếm hỏi. 

  

Bác sĩ lắc đầu: "Chưa rõ, chỉ một lần điều trị ngắn là không thể biết được, nhưng hẳn đã làm phiền cậu ta nhiều năm rồi." 

  

Cô ta thu dọn đồ đạc, nói: "Trong ba ngày, tôi sẽ nhanh chóng đưa ra báo cáo đánh giá tâm lý cho toàn bộ thí sinh, đến lúc đó sẽ nhờ người chuyển đến." 

  

Nói xong, vội vã rời đi. 

  

Tiêu Hòa nhanh chóng tìm đến người quay phim đang quay cảnh hậu trường trong góc. 

"Cho tôi xin một bản đoạn ghi lại quá trình điều trị tâm lý của Cố Thao nhé?" 

  

Người quay phim có phần khó hiểu nhưng vẫn gật đầu. 

  

"Được." 

  

Quá trình điều trị tâm lý chỉ khoảng năm phút, từ lúc Cố Thao còn ở trạng thái phòng thủ, cho đến lúc bị đào ra bí mật cất giấu sâu trong não bộ. 

  

Tiêu Hòa nhìn vào video, hình ảnh cậu ta đang không ngừng cầu cứu mẹ hiện ra, mắt cô lạnh lùng, lập tức mở ứng dụng phát sóng trực tiếp lên, gửi một tin nhắn cho Tống Phi Quang. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận