Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 230

Chương 230 

Thực ra từ khi bộ phim này bắt đầu quay, tâm trạng của cậu ta vẫn luôn căng thẳng, không dám lơ là, sợ mình không quay tốt, sợ khán giả không thích, càng sợ mình phụ lòng mong mỏi của Tiêu Hòa. 

  

Lúc này, lòng cậu ta nóng như lửa đốt, nhưng lại không dám vào trong, lo lắng khán giả có phản ứng không tốt về phim. 

  

Phải đến khi Tiêu Hòa xuất hiện, cậu ta mới vội vàng hỏi: "Thế nào? Phản ứng của mọi người có tốt không? Có thích không?" 

  

Tiêu Hòa cười một cái, nhẹ nhàng gật đầu: 

"Chúc mừng cậu, đạo diễn Lý, bộ phim đầu tay của cậu được mọi người đón nhận nồng nhiệt. Kết quả đánh giá đã có rồi, hiện tại là 10 điểm." 

  

"10 điểm!" 

  

Lý Vị Lai kích động nhảy dựng lên, khóe miệng không kìm được nhếch tới mang tai. 

  

Thông thường, điểm đánh giá trong buổi công chiếu sẽ cao hơn một chút so với sau khi công chiếu, nhưng trực tiếp cho 10 điểm thì chưa từng có tiền lệ! 

  

"Thật sự 10 điểm sao? Cô không nhìn nhầm chứ?" 

  

Tiêu Hòa gật đầu. 

  

"Phim đã chiếu xong rồi, dư âm của phim rất lớn, mọi người đều có chút trầm lắng, vì thế tôi để MC sắp xếp tiết mục tài năng trước, làm xoa dịu bầu không khí, cậu có muốn vào xem không?" 

  

"Được! Được! Tôi vào!" 

  

Lý Vị Lai kích động gật đầu. 

  

Trong buổi công chiếu lần này, dàn diễn viên chính và một số diễn viên phụ của đoàn phim đều có chuẩn bị tiết mục, mục đích là để hâm nóng bầu không khí trong rạp. 

  

Tiêu Hòa suy nghĩ rất chu đáo, vừa khéo để họ ra sân có thể kéo cảm xúc của khán giả ra khỏi cốt truyện, thuận tiện cho các hoạt động sau đó. 

  

Hai người đẩy cửa đi vào, đúng lúc nghe thấy MC đang giới thiệu. 

  

"Tiếp theo, mời diễn viên chính của chúng ta Từ Nhất Chu, mang đến cho mọi người ca khúc Tĩnh Lặng, hy vọng mọi người sẽ thích." 

  

Ánh đèn được chỉnh tối xuống, Từ Nhất Chu cầm micro bước lên sân khấu, nhìn quanh bốn phía, vừa nhìn thấy Tiêu Hòa thì kích động vẫy tay với cô. 

  

Sau đó chỉ tay vào tai, bảo cô nghe cho kỹ. 

Tiêu Hòa lúc đầu còn hơi nghi hoặc, mấy giây sau mới phản ứng lại. 

  

Trước đó Từ Nhất Chu đã từng nói, bài hát này là bất ngờ cậu ta chuẩn bị riêng cho cô. 

  

Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Hòa chậm chạp nhận ra mình vẫn còn hơi sợ, ký ức đã chết lại bắt đầu tấn công não cô. 

  

Đang nghi ngờ không biết để cậu ta lên sân khấu hát có phải là quyết định đúng đắn hay không, Từ Nhất Chu đã cất giọng. 

  

Bản nhạc dạo du dương êm dịu, trong khoảnh khắc cậu ta mở miệng, thế giới như sụp đổ. 

  

Điệu nhạc hỗn loạn, giọng hát chói như vịt đực, không có kỹ thuật, toàn là cách hát theo cảm xúc. 

  

Vừa mở miệng, các nhà phê bình phim đang đắm chìm trong cốt truyện, không hề có chút đề phòng, đều bị dọa cho trở tay không kịp, cảm thấy mình bị một cái cào cào trực tiếp kéo ra khỏi phim, ném vào hiện thực. 

  

Quá đáng sợ. 

  

Cả rạp chiếu phim im phăng phắc, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không biết nên phản ứng thế nào. 

  

Trên sân khấu chỉ có giọng hát tự luyến của Từ Nhất Chu, âm thanh còn văng vẳng, ba năm không dứt. 

  

Cậu ta vừa hát vừa liên tục nhìn về phía Tiêu Hòa, biểu cảm có phần tự hào. 

  

Sau khi biết Giang Diệp thích Tiêu Hòa, cậu ta vui vẻ nhận album giới hạn, đáy lòng vô cùng cảm kích! 

  

Bài hát này là do Giang Diệp tự sáng tác, thời điểm phát hành cách đây sáu năm đã nổi tiếng khắp cả nước, làm thổn thức vô số người hâm mộ. 

  

Từ Nhất chu định dùng bài hát này để Tiêu Hòa có ấn tượng tốt với Giang Diệp. 

  

Người đại diện nếu cảm nhận được tấm lòng của cậu ta, chắc chắn sẽ rất cảm động nhỉ? 

  

Từ Nhất Chu vừa hát, vừa liếc mắt về phía Tiêu Hòa. 

  

Cảm động? 

  

Tiêu Hòa không dám động. 

  

Mặc dù vẫn luôn biết Từ Nhất Chu hát không hay, nhưng không ngờ lại khó nghe đến mức này. 

  

Thậm chí đã đến mức mà cả triệu kỹ sư âm thanh cũng không cứu nổi. 

  

Tiêu Hòa nghi ngờ, cậu ta hẳn là có thù với ca sĩ hát gốc nên mới cố tình trả thù như vậy, muốn khiến ca sĩ hát gốc thân bại danh liệt. 

  

Đang nghĩ, đột nhiên nhìn thấy trên màn hình lớn, điểm đánh giá của các nhà phê bình phim về Vùng Đất Zombie đã thay đổi. 

  

Từ 10.0, đột nhiên biến thành 9.9. 

  

Dưới điểm số là những bình luận theo thời gian thực. 

  

[9.9 điểm. Phim rất hay, 0.1 điểm này là trừ cho Từ Nhất Chu, xin lỗi, cậu ta hát thật sự quá khó nghe.] 

  

[Tôi là fan của Từ Nhất Chu, anh ấy đóng phim, tôi thích xem, anh ấy hát, xin lỗi, tôi từ chối.] 

  

[Anh ơi, sau này đừng hát nữa, em sợ ca sĩ gốc kiện anh mất……] 

  

[Từ Nhất Chu một mình kéo điểm xuống 0.1!] 

  

[Cảm ơn anh, nghe xong bài hát này tôi không còn sợ zombie nữa, tôi sợ anh.] 

  

…… 

  

Tiêu Hòa: "...." 

  

Lý Vị Lai há hốc mồm, suýt nữa thì òa khóc tại rạp: "Đừng hát nữa, Tiêu Hòa, cô làm ơn bảo cậu ấy đừng hát nữa ……" 

  

Tiêu Hòa lần đầu tiên trong đời cảm thấy có lỗi với một người như vậy, áy náy an ủi Lý Vị Lai. 

  

"Cậu yên tâm, sau này tôi tuyệt đối không để Từ Nhất Chu hát nữa, hoặc là cậu ấy chết, hoặc là tôi chết." 

  

Tại phòng dựng phim của Giải Trí Lam Tinh. 

Anh Kiếm đang cùng Giang Diệp xem trực tiếp. 

  

Khi nghe người dẫn chương trình giới thiệu tên bài hát, anh ta còn thấy kinh ngạc. 

  

"Album của cậu đúng là uổng công tặng, Từ Nhất Chu cũng biết điều đó chứ, còn cố ý hát bài này, nâng cao ấn tượng của Tiêu Hòa về cậu, tạo nền tảng tốt cho cả hai." 

  

Giang Diệp khẽ gật đầu. 

  

Ngay sau đó, khi tiếng hát của Từ Nhất Chu vang lên từ loa phát nhạc, nụ cười trên mặt hai người lập tức biến mất. 

  

Phòng dựng phim im lặng như tờ. 

  

Một lúc lâu sau, anh Kiếm nhỏ giọng hỏi: "Album cậu tặng Từ Nhất chu có phải là hàng lậu không? Không thì tại sao cậu ta lại muốn làm tổn thương cậu như vậy?" 

  

Giang Diệp vẫn còn đang ngơ ngác. 

  

Nếu không nghe nhạc dạo, anh suýt nữa không nhận ra đây là bài hát của mình. 

  

Trên màn hình, Từ Nhất Chu vẫn đang hát. 

Vẫn đang hát. 

  

Ba phút thật dài. 

  

Bài hát này, sao lại dài như vậy? 

  

Cho đến khi bài hát kết thúc, Giang Diệp vẫn chưa nói gì, anh Kiếm an ủi anh: "Thôi, dù sao cũng là nghệ sĩ do Tiêu Hòa dẫn dắt, cũng không thể kiện cậu ta, cậu cố nhịn đi." 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận