Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 95

Chương 95 

Cậu ta cau mày, cảm thấy lời mình vừa nói có chút vô lý, lắc đầu. 

  

"Có lẽ tôi đói đến choáng váng rồi, đi ăn cơm trước đã." 

  

Nói xong liền cùng Phan Hồng đi về phía nhà ăn. 

  

Lúc này, Tiêu Hòa cũng ngăn Từ Nhất Chu nịnh nọt, dẫn cậu ta và Hoắc An đi ăn cơm. 

  

Vì quay phim chậm trễ quá lâu, bây giờ đã rất muộn, trong nhà ăn không có mấy người, thức ăn đã bị ăn hết sạch, thậm chí ngay cả cơm trắng cũng không còn. 

  

Nhìn vào tủ kính trống không trước mắt, mấy người đột nhiên cảm thấy đói hơn. 

  

Nhân viên công tác lúc này nói: "Xin lỗi, hôm nay có quá nhiều người đến nhà ăn, thức ăn không chuẩn bị đủ, đã ăn hết rồi. Nhưng các bạn không cần lo lắng, tôi đã cho người đến cửa hàng mua cơm hộp, lát nữa sẽ trực tiếp đưa đến phòng nghỉ." 

  

Nghe vậy, mấy người đành bất lực rời đi, trở về phòng nghỉ. 

  

Hậu trường của phòng thu không được rộng rãi cho lắm, cộng thêm lần này có quá nhiều nghệ sĩ tham gia, ngoài những ngôi sao hạng A, những người khác đều phải dùng chung một phòng nghỉ lớn. 

  

Lúc này, hầu hết mọi người đã rời đi, trong phòng nghỉ rộng lớn chỉ còn lại hai nhóm người đến muộn. 

  

Vừa ngồi xuống, mắt to trừng mắt nhỏ. 

  

Không ai chủ động nói chuyện. 

  

Đang lúc bầu không khí căng thẳng, bụng Từ Nhất Chu kêu lên ùng ục. 

  

Cậu ta đỏ mặt, ôm bụng. 

  

"Xin lỗi, tôi đói quá." 

  

Kể từ khi tham gia huấn luyện đặc biệt của Tiêu Hòa, tốc độ tiêu hao calo của cơ thể tăng nhanh, thể chất cũng được nâng cao không ít, nhưng nhược điểm duy nhất là nhanh đói. 

  

Thực ra lúc nãy bị đè dưới gầm xe, cậu ta đã đói không chịu nổi rồi. 

  

Tiêu Hòa thấy vậy, lại quay đầu nhìn Hoắc An, mặc dù cậu 

  

ta không nói gì, nhưng vẻ mặt cũng không khá hơn là bao. 

  

Người tập luyện lâu dài sẽ nhanh đói hơn người khác một chút. 

  

Nhưng vừa rồi cô đã hỏi nhân viên công tác, đồ ăn đặt ít nhất phải một tiếng nữa mới giao đến, đến lúc đó, Hoắc An và Từ Nhất Chu đã đói đến mức mắt xanh lét rồi. 

  

Tiêu Hòa suy nghĩ một chút, đứng dậy. 

  

"Tôi đi tìm đồ ăn cho các cậu." 

  

Nói xong, nhanh chân đi ra ngoài. 

  

Cô vừa dứt lời, Từ Nhất Chu và Hoắc An mắt sáng lên, vẻ mặt đầy mong đợi nhìn về phía cửa. 

  

Phan Hồng ngồi đối diện cười một tiếng. 

  

"Đừng nhìn nữa, bây giờ cả phòng thu này cái gì cũng không có, tôi vừa cho người đi hỏi rồi, Tiêu Hòa không tìm được đâu." 

  

Từ Nhất Chu không hề lay động, nhìn cô ta cố ý nói: "Dù vậy, người đại diện của chúng tôi cũng đi tìm rồi, còn cô thì vẫn ngồi đây." 

  

Nghe vậy, sắc mặt Phan Hồng méo mó, không nói gì nữa. 

  

Thực ra Từ Nhất Chu và Hoắc An trong lòng rất rõ ràng, vừa rồi bọn họ đi một vòng, lật tung cả xung quanh, đúng là không tìm thấy đồ ăn. 

  

Nhưng quan trọng là tấm lòng. 

  

Cho dù lát nữa Tiêu Hòa không mang gì về, bọn họ cũng rất cảm động. 

  

Đang lúc này, Tiêu Hòa trở về. 

  

Cô đẩy cửa đi vào, Phan Hồng đang định tìm cơ hội chế giễu, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm, khiến cái bụng vốn không đói của cô ta lập tức phản đối. 

  

Thơm quá! 

  

Hơn nữa còn từ trên người Tiêu Hòa tỏa ra. 

  

"Là cơm hộp! Đội trưởng, chị thực sự mang cơm về rồi!" 

  

Tiếng kinh hô của Từ Nhất Chu đột nhiên vang lên. 

  

Cậu ta và Hoắc An trực tiếp nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha, mắt sáng rực lao tới. 

  

Tiêu Hòa cầm trong tay hai phần cơm hộp, khẽ gật đầu. 

  

"Ăn cơm trước đi." 

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận