Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 743

Chương 743 

"Con không chạy nữa, đừng đánh con... Con không chạy nữa..." 

  

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Hòa trầm xuống. 

"Hạ Tri Bắc." 

  

Vừa gọi một tiếng, người trốn trong chăn ngừng run. 

  

Tiêu Hòa giật chăn ra, Hạ Tri Bắc đang trốn bên trong, ánh mắt sợ sệt ngẩng đầu nhìn lên, trên má trái có một dấu bàn tay rất rõ ràng. 

  

Vết hằn màu xanh nhạt đó khiến đáy lòng Tiêu Hòa bùng lên một ngọn lửa giận dữ, thiêu đốt đến mức đầu óc cô ong ong. 

  

Lúc nãy đi ngang qua người đàn ông đó, đáng lẽ cô nên đá hắn ta xuống cầu thang. 

  

Cô đang định quay lại đá một cú, Hạ Tri Bắc đột nhiên lao tới ôm chầm lấy cô. 

  

Nước mắt lưng tròng: "Chị ơi, cứu Tiểu Nam với! Em ấy bị mẹ lừa rồi!" 

  

Hôm đó bí mật của bọn họ bị phát hiện, Thi Ánh Đan hứa chỉ cần Hạ Tri Nam tham gia chương trình cô ta sắp xếp thì sẽ đưa anh trai đi chữa bệnh. 

  

Ngày lên đường, cậu bé thực sự được đưa đi cùng, nhưng không phải đến bệnh viện, mà bị đưa đến đây giam giữ. 

  

Căn bản không có cái gọi là chữa bệnh, người đàn ông trông chừng cậu bé thường xuyên gọi điện báo cáo cho Thi Ánh Đan. 

  

Hai người đã lên kế hoạch, đợi Hạ Tri Nam kiếm đủ tiền sẽ đưa hai đứa trẻ trở lại cô nhi viện. 

  

Hạ Tri Nam không biết gì hết, ngày nào cũng vất vả biểu diễn trên chương trình. 

  

Hôm nay Hạ Tri Bắc nhìn thấy tin tức em trai ngất xỉu, muốn trốn ra ngoài nhưng bị người đàn ông phát hiện, ngược lại còn bị tát một cái. 

  

"Chị ơi, chị mau cứu Tiểu Nam đi!" 

  

Hạ Tri Bắc sốt ruột cầu xin. 

  

"Suỵt--" 

  

Tiêu Hòa nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Tri Bắc, trấn an cảm xúc của cậu bé. 

  

"Chị sẽ đưa em rời khỏi đây trước." 

  

Nói xong, kéo cậu bé nhảy lên mép ban công, gió đêm lạnh lẽo thổi tới. 

  

Hạ Tri Bắc liếc mắt xuống dưới, lập tức sợ đến tái mặt, vội vàng túm lấy quần áo của Tiêu Hòa. 

  

Đây là tầng ba. 

  

"Đừng sợ, chị sẽ đưa em bay xuống." 

  

Tiêu Hòa nhẹ nhàng ôm lấy cậu bé, trực tiếp nhảy xuống. 

  

Gió rít bên tai, Hạ Tri Bắc sợ hãi nhắm mắt, dùng hai tay bịt chặt miệng, sợ mình kêu lên. 

  

Tiêu Hòa thấy vậy thì vung tay phải lên không trung, con chuột biến dị khổng lồ lóe lên trong bóng tối, không cần ra lệnh nó đã lao vào căn biệt thự nhỏ phía sau. 

  

Trong nháy mắt, Tiêu Hòa đã ôm Hạ Tri Bắc hạ cánh an toàn. 

  

"Thế nào? Chị đã nói sẽ không có chuyện gì mà?" 

  

Hạ Tri Bắc mở mắt, không tin nhìn xung quanh, trong mắt bỗng lóe lên ánh sáng phấn khích. 

  

"Chị thực sự biết bay! Đỉnh quá!" 

  

Vừa dứt lời, trong căn biệt thự phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm thiết. 

  

"Á--" 

  

Cậu bé tò mò nhìn ra sau, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị Tiêu Hòa kéo lại. 

  

"Chị đưa em về nhà trước, sau đó sẽ đi đón em trai em." 

  

Nghe vậy, Hạ Tri Bắc liên tục gật đầu. 

"Dạ được!" 

  

Cậu bé mượn ánh trăng để quan sát Tiêu Hòa, sau đó nhẹ nhàng nở một nụ cười. 

  

"Có một điều Tiểu Nam nói không đúng, chị là người tốt, không phải người xấu." 

  

Tiêu Hòa trực tiếp đưa Hạ Tri Bắc về nhà. 

  

Đẩy cửa ra, căn phòng sáng sủa với tông màu chủ đạo là màu nhạt, sạch sẽ gọn gàng, đẹp như thể chỉ có trên tivi, còn đẹp hơn bất kỳ nhà nào cậu bé từng được nhận nuôi trước đây! 

  

Quan trọng hơn là, nơi đây còn toát lên một bầu không khí ấm áp của gia đình. 

  

Không giống với căn phòng ở cô nhi viện, cũng không giống với căn hầm ở nhà Thi Ánh Đan. 

  

Nơi đây mới thực sự giống một ngôi nhà. 

Bạn cần đăng nhập để bình luận