Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 94

Chương 94 

Vóc dáng như vậy vốn đã rất thu hút người khác, huống chi lúc này cô còn đang nâng một chiếc xe mui trần màu đỏ. 

  

Không có người đàn ông nào có thể từ chối việc nâng ô tô. 

  

Tất nhiên. 

  

Phụ nữ cũng không thể. 

  

Nghiêm Tu Quần nhìn mà há hốc mồm, vội vàng kéo quần áo của mình chạy ra khỏi gầm xe, sau đó ngồi xuống đất để lấy lại bình tĩnh, nhưng sự chấn động trong lòng vẫn không dừng lại. 

  

Đợi đến khi cậu ta ra ngoài, Tiêu Hòa mới buông tay, từ từ hạ chiếc xe mui trần xuống. 

  

Nhẹ nhàng nâng lên nhẹ nhàng hạ xuống, vẻ mặt ung dung, như thể vừa rồi mình chỉ tiện tay nhấc một viên đá nhẹ bẫng, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi. 

  

Cô vỗ tay, đang định hỏi những người khác có bị thương không, vừa quay đầu lại, đột nhiên thấy cả hội trường im bặt, đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình chằm chằm. 

  

"Sao vậy?" 

  

Cô vừa mở miệng, mọi người bỗng trở nên phấn khích. 

  

"Tiêu Hòa! Vừa rồi cô đã nâng một chiếc ô tô! Sức lực của cô lớn như vậy sao? Làm thế nào mà làm được vậy?" 

  

Tiêu Hòa khựng lại, có chút nghi hoặc. 

  

Là một người đại diện tận tụy, cô nâng ô tô cứu nghệ sĩ không phải là điều nên làm sao? 

  

"Những người khác... không nâng được sao? Hơn nữa tôi chỉ nâng một góc thôi mà." 

  

Những người xung quanh liên tục lắc đầu. 

  

"Chỉ có lực sĩ mới nâng được thôi? Cô làm thế nào mà làm được vậy?" 

  

Nói xong, mấy người nhanh chóng vây quanh Tiêu Hòa, không ngừng đánh giá, thấy cánh tay cô nhỏ nhắn, cũng không biết làm thế nào mà nâng được ô tô lại càng kinh ngạc hơn. 

  

Từ Nhất Chu đứng bên cạnh vẻ mặt đầy tự hào, đắc ý ra mặt. 

  

"Tôi đã nói với mấy người từ lâu rồi, người đại diện của tôi rất lợi hại! Tôi và Hoắc An đều do chị ấy huấn luyện, những động tác trong phim đối với chị ấy mà nói căn bản không là gì!" 

  

"Nếu không phải nhờ chị ấy, có lẽ tôi đã bị xe đè chết rồi!" 

  

"Đương nhiên rồi! Người đại diện của tôi là người tuyệt nhất!" 

  

Cậu ta ngẩng cao đầu, vui vẻ khoe khoang như một chú ong nhỏ vây quanh Tiêu Hòa, miệng không ngừng giới thiệu về sự lợi hại của cô, khiến mọi người đều ngưỡng mộ. 

  

Nghiêm Tu Quần sau khi được cứu vẫn không rời đi, mà đứng cách đó không xa, nghe Từ Nhất Chu nói những lời đó trong lòng ngũ vị tạp trần. 

  

Lúc này, người đại diện Phan Hồng vội vàng đi tới. 

  

"Cậu không sao chứ? Vừa rồi có bị thương không? Từ Nhất Chu cũng thật là, nếu không phải cậu ta đẩy xe thì cũng sẽ không xảy ra chuyện này, đúng là đồ hại người!" 

  

Nghiêm Tu Quần lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhìn người đại diện hiện tại của mình, đột nhiên lạnh lùng mở miệng: 

  

"Vừa rồi khi tôi bị đè ở dưới, tại sao cô không đến cứu tôi?" 

  

Phan Hồng:? 

  

Cô ta không hiểu. 

  

"Quần áo của cậu bị đè chứ không phải người bị đè, hơn nữa, tôi cũng không nâng được xe mui trần, tôi lại không phải quái vật như Tiêu Hòa." 

  

Người bình thường làm sao có thể nâng được xe mui trần? 

  

Không biết Tiêu Hòa ăn gì mà lớn lên, sức lực lớn như vậy! 

  

Nghiêm Tu Quần lại lắc đầu nói: "Không, chắc chắn là vì cô không đủ yêu tôi, nếu cô đủ yêu tôi, chắc chắn có thể nâng được." 

  

Phan Hồng:?? 

  

"Cậu..." 

  

Suýt nữa thì thốt ra chữ "bệnh", cô ta cứng đờ dừng lại, đổi giọng nói: "Cậu có phải không khỏe không? Còn nói giúp Tiêu Hòa? Nếu không phải vì cô ta, cậu cũng sẽ không bị chậm trễ mấy năm, mãi không nổi tiếng." 

  

Nghe vậy, Nghiêm Tu Quần cuối cùng cũng tỉnh táo lại. 

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận