Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 793

Chương 793 

Tại ngôi làng miền núi xa xôi đó, trưởng làng dẫn theo bọn trẻ, một lần nữa xuất hiện ở đầu làng. 

  

Lần này, cả làng đều đến. 

  

Hôm qua, trưởng làng vừa nhận được điện thoại của Tiêu Hòa, nói đợt hàng cứu trợ đầu tiên hôm nay sẽ được chuyển đến. 

  

Dân làng tò mò nhìn ra ngã tư đường. 

  

Trưởng làng bế đứa trẻ sơ sinh đợi một lúc nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hàng cứu trợ. 

  

"Hôm nay sẽ đến chứ?" 

  

Ông không khỏi có chút lo lắng, quay đầu nhìn những đứa trẻ khác, đợi lâu như vậy mà bọn trẻ lại không hề nghi ngờ. 

  

"Chị Tiêu Hòa đã nói hôm nay đến thì nhất định sẽ đến!" 

  

"Đúng vậy, nhất định sẽ đến!" 

  

Chúng quả quyết nói. 

  

Bởi vì chỉ cần là lời Tiêu Hòa nói thì nhất định sẽ thành hiện thực, giống như lần trước vậy. 

  

Mặc dù lúc đó mọi người đều nói là không thể, nhưng Tiêu Hòa vẫn lái xe tải, mang đến cho chúng những món quà mà trước đây chúng chưa từng thấy. 

  

Lần này chắc chắn cũng vậy. 

  

Nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của chúng, trưởng làng cười ôn hòa, không khuyên chúng rời đi nữa. 

  

"Được, vậy chúng ta tiếp tục đợi." 

  

Nói xong, ngồi xuống cùng chúng chờ đợi. 

  

Thời gian trôi qua từng phút từng giây nhưng không một ai rời đi. 

  

Cuối cùng, hai chiếc xe tải xuất hiện từ xa ở cuối đường. 

  

"Đến rồi!" 

  

Bọn trẻ reo lên, đứng hết cả lên. 

  

Hai chiếc xe tải từ từ tiến lại gần, dừng lại ở đầu làng. 

  

Tài xế nhảy xuống xe, thấy xung quanh có một nhóm trẻ con đang đứng thì nghi hoặc. 

  

Lúc này, trưởng làng đi tới hỏi: "Xin hỏi, đây có phải là hàng cứu trợ gửi cho chúng tôi không?" 

  

Tài xế nhìn địa chỉ. 

  

"Trên này ghi, người nhận là trưởng làng và các em nhỏ ở làng Thanh Khê." 

  

"Thanh Khê..." 

  

Trưởng làng ngẩn người, hai giây sau mới đột nhiên phản ứng lại, vội vàng gật đầu. 

"Đây chính là làng Thanh Khê! Chính là đây!" 

  

Nghe vậy, tài xế nói: "Đây là đợt hàng cứu trợ đầu tiên, những đợt còn lại sẽ được chuyển đến trong vài ngày tới." 

  

Vừa nói, anh ta vừa quay người mở cửa sau xe tải. 

  

Trưởng làng nhích lại nhìn, kinh ngạc mở to mắt. 

  

"Đây là cái gì?" 

  

Tài xế cười cười, giải thích: "Cô Tiêu Hòa nói sẽ xây một ngôi trường ở đây để các em nhỏ có thể đi học. Đợi khi trường xây xong, sách giáo khoa cũng sẽ được chuyển đến..." 

  

Từ khi nghe nói sẽ xây trường, tâm trí trưởng làng đã bị niềm vui lớn xua tan. 

  

Trước đó Tiêu Hòa gọi điện cho ông, nói rằng ông nhất định sẽ thích đợt hàng cứu trợ đầu tiên, trưởng làng tưởng là quần áo và thức ăn. 

  

Những thứ này, lần trước đoàn làm phim đến cũng đã tặng không ít, ăn cả năm cũng không hết, vì thế ông không đồng ý ngay, hy vọng chuyển hàng cứu trợ đến cho những đứa trẻ khác cần giúp đỡ. 

  

Nhưng không ngờ, hàng cứu trợ mà Tiêu Hòa nói lại là xây trường học! 

  

Lúc này, tài xế lại nói: "Chúng tôi sẽ chuyển vật liệu xây dựng đến trước, còn công nhân xây dựng thì có thể phải vài ngày nữa mới đến, hiện tại khắp nơi đều đang giúp trẻ mồ côi và trẻ em ở lại vùng núi xây trường học, tạm thời nhân lực hơi thiếu thốn." 

  

Trưởng làng càng thêm kinh ngạc, cả người như đang ở trong mơ. 

  

"Những thứ này đều là do quảng cáo mang lại?" 

  

Tài xế gật đầu. 

  

"Đúng vậy, quảng cáo công ích đó vừa phát sóng đã gây được tiếng vang lớn, chỉ trong một tuần, số tiền quyên góp đã vượt quá mười triệu, số tiền này sẽ được dùng để xây dựng trường học và chăm sóc trẻ mồ côi. Ông cứ yên tâm, có nhu cầu gì cứ nói." 

  

Trưởng làng sửng sốt. 

  

Thì ra những gì Tiêu Hòa nói đều là thật. 

Lúc đoàn làm phim quay quảng cáo ở đây, Tiêu Hòa đã từng nói, chỉ cần quảng cáo phát sóng là có thể thay đổi số phận của tất cả trẻ em ở đây. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận