Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 163

Chương 163 

Nếu không, con hamster sẽ đến tìm anh ta mỗi ngày. 

  

Chu Nham sợ đến vỡ mật, lập tức khai hết tội lỗi của mình. 

  

Lúc đầu, anh ta và Ôn Khả Khả quen nhau đúng là có tình cảm, nhưng sau khi Ôn Khả Khả rút khỏi giới giải trí, theo thời gian, anh ta dần cảm thấy chán. 

  

Đúng lúc này, anh ta phát hiện ra Ôn Khả Khả còn có một khoản tiền tiết kiệm không nhỏ, thế là giả vờ muốn mua nhà, lừa cô ấy xây dựng tổ ấm, lấy tiền của Ôn Khả Khả rồi dứt khoát chia tay. 

  

Số tiền đó anh ta đã tiêu một ít, còn lại vẫn để trong tài khoản. 

  

Chu Nham vừa nói vừa lấy thẻ ngân hàng và biên lai chuyển khoản ra, ngay cả chứng cứ phạm tội của mình cũng chuẩn bị đầy đủ. 

  

Anh ta nắm chặt tay cảnh sát. 

  

"Cầu xin các anh nhanh chóng đưa tôi vào tù, tôi không muốn nhìn thấy con hamster lớn đó nữa." 

  

Cảnh sát cau mày, cảm thấy anh ta bị điên rồi. 

  

Hamster cao hơn cả người, nếu thực sự tồn tại thì đã sớm lên trang nhất báo chí rồi. 

  

Huống hồ, anh ta còn không nói được tối qua mình ở đâu. 

  

Đa phần là bị ác mộng quấn thân nên mới sợ đến vậy. 

  

Nhưng những bằng chứng lừa đảo này lại là thật. 

  

"Tôi sẽ liên lạc với Ôn Khả Khả, để cô ấy đến đây làm biên bản." 

  

Nói xong, lập tức gọi điện cho Ôn Khả Khả, đơn giản kể lại sự việc. 

  

Chưa đầy một phút sau khi cúp điện thoại, Tiêu Hòa và Ôn Khả Khả đã đi vào. 

  

Nhanh quá! 

  

Giống như đã đợi sẵn ở ngoài đồn cảnh sát vậy. 

  

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu cảnh sát, anh ta nhanh chóng đi tới. 

  

Chưa kịp mở lời, Chu Nham ngồi cách đó không xa vừa nhìn thấy Ôn Khả Khả, đột nhiên lao tới, quỳ phịch xuống trước mặt cô ấy. 

  

"Khả Khả, là lỗi của anh, anh không nên lừa em, anh sẽ trả 

  

lại tiền cho em ngay, xin lỗi, xin lỗi..." 

  

Ôn Khả Khả lạnh lùng nhìn người đàn ông thảm hại trên mặt đất, cảm thấy mình một năm trước mình mù rồi mới có thể thích một tên như anh ta. 

  

"Đã đến đồn cảnh sát rồi thì cứ làm theo ý của cảnh sát, tiền thì đương nhiên anh phải trả, hình phạt cũng không thể thiếu." 

  

Bây giờ Chu Nham chỉ lo mình bị hamster bắt đi, sợ hãi vội vàng gật đầu. 

  

"Tôi nhận tội! Tôi nhận tội!" 

  

Toàn bộ quá trình lập án diễn ra rất nhanh, chỉ chờ tòa án phán quyết, người phải trả tiền thì trả tiền, người phải ngồi tù thì ngồi tù. 

  

Tới trưa, Tiêu Hòa và Ôn Khả Khả bước ra khỏi đồn cảnh sát, bên ngoài đã nắng chói chang. 

  

Những giọt sương trên lá cây trước cửa đã sớm bốc hơi hết, trở nên xanh tươi bóng loáng. 

  

Ôn Khả Khả đứng trước cửa, cảm thấy có thứ gì đó đã hoàn toàn buông xuống, sau một năm, cuối cùng cô ấy cũng thực sự cảm nhận được hơi ấm của ánh mặt trời. 

  

Cô ấy hít một hơi thật sâu. 

  

"Đội trưởng, hôm nay để em chải lông cho Tiểu Quai nhé." 

  

Tiểu Quai trong không gian nghe thấy câu này, lập tức kích động chạy loạn khắp nơi. 

  

Tiêu Hòa vội vàng giữ chặt nó lại. 

  

"Bây giờ cô không sợ nữa sao?" 

  

Ôn Khả Khả kích động nói: "Đều nhờ Tiểu Quai giúp em đối phó với Chu Nham, còn đòi lại tiền cho em, bây giờ em có thể chải trụi lông nó!" 

  

Sao được? 

  

Lời này vừa nói ra, Tiêu Hòa suýt không giữ được Tiểu Quai, suy nghĩ một lúc mới nói: "Vậy thì hôm nay đi luôn đi, Hoắc An và Từ Nhất Chu hôm nay chắc không có việc gì." 

  

Nửa giờ sau. 

  

Hai con người vốn đang ở nhà lén lút chơi điện tử, bây giờ lại mặc quân phục, vẻ mặt đau khổ đứng trong khu rừng nhỏ quen thuộc. 

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận