Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 617

Chương 617 

Hai bản xét nghiệm. 

  

Một bản xác nhận rằng sợi lông mà họ tìm thấy ở Đăng Lâu Sơn trước đó thực sự là của gấu trúc, theo phân tích, đó còn là một con gấu trúc con chưa đầy một tuổi. 

Còn bản kia thì ghi rõ ràng: 

  

[Trên bề mặt hạt bắp có một lượng nhỏ asen, ăn vào sẽ gây đau bụng.] 

  

"Thật sự có người đầu độc!" 

  

Từ khi nhận được bản xét nghiệm, anh Kiếm đã bị kết quả trên làm cho kinh ngạc, vội vã đến tìm Tiêu Hòa. 

  

Như vậy, những phỏng đoán trước đó của Tiêu Hòa đều đúng. 

  

Người muốn bắt Chung Tử Xuyên đã trà trộn vào đội cứu hộ và còn ở cùng một nhóm với Tiêu Hòa. 

  

"Rốt cuộc là ai?" 

  

Tiêu Hòa cất bản xét nghiệm đi: "Không chỉ một người, để tìm được thứ chúng muốn, bọn chúng hẳn sẽ chia nhau ra trà trộn vào các tiểu đội cứu hộ khác. Anh Kiếm, anh giúp em điều tra thử." 

  

Anh Kiếm trợn tròn mắt: "Việc này... điều tra thế nào? Hơn bốn mươi người... Anh biết rồi, có phải chúng ta sẽ tung tin của Chung Tử Xuyên ra ngoài không?" 

  

"Tung tin về con gấu trúc. Tìm cơ hội để lộ tin ra ngoài, bọn chúng sẽ không kìm được mà xuất hiện." 

  

Mục đích thực sự của bọn chúng không phải là Chung Tử Xuyên. 

  

Mà là con gấu trúc con kia. 

  

Anh Kiếm suy nghĩ kỹ một lúc rồi nhanh chóng gật đầu: "Được. Nhưng anh đi điều tra, còn em thì sao?" 

  

Tiêu Hòa mặc lại áo khoác leo núi. 

  

"Em phải vào núi thêm một chuyến." 

  

Buổi trưa đã tìm thấy dấu vết của Chung Tử Xuyên, cậu ta mang theo con gấu trúc, chạy không nhanh được, nếu tiếp tục truy đuổi có lẽ sẽ sớm đuổi kịp. 

  

Cũng chính vì thế mới có người đầu độc, cản trở tiến độ cứu hộ. 

  

Cô phải quay lại ngay bây giờ. 

  

Từ khi nhìn thấy mấy bản báo cáo xét nghiệm này, trong lòng Tiêu Hòa đã có một linh cảm không lành. 

  

Cô nhanh chóng mang đồ đạc, chuẩn bị vào núi. 

  

Cảnh sát Trần Xuân Lai đợi ở lối vào Đăng Lâu Sơn, vừa nhìn thấy cô, ông ta đã kinh ngạc hỏi: "Cô cũng quay lại để tiếp tục cứu hộ sao?" 

  

Tiêu Hòa gật đầu: "Ngoài tôi ra, còn ai vào nữa?" 

  

"Tiểu đội của cô trừ dì Bình ra, những người khác sau khi trở về từ bệnh viện đều đã vào hết rồi, tôi ngăn cũng không ngăn được, bọn họ không nói với cô sao?" 

  

Tiêu Hòa cười khẽ: "Bọn họ không dám nói với tôi." 

  

Trần Xuân Lai nghe mà chẳng hiểu gì, còn chưa kịp hiểu câu nói đó có ý gì thì Tiêu Hòa đã sải bước đi vào. 

  

Địa hình Đăng Lâu Sơn rất phức tạp, mặc dù đây là lối vào chính nhưng cũng không dễ đi, trước đó khi cùng Tiêu Hòa vào núi, Trần Xuân Lai ở bên cạnh đã quan sát cô, phát hiện tốc độ của Tiêu Hòa không nhanh, nhìn qua thì cũng giống người thường, nhiều nhất là thể lực tốt hơn một chút. 

  

Nhưng lần này, cô đi trong rừng cây rậm rạp như đi trên đất bằng, tốc độ cực nhanh. 

  

Chỉ trong chớp mắt, cô đã biến mất. 

  

Trần Xuân Lai trợn tròn mắt, ngẩn người một lúc, không nhịn được thốt lên. 

  

"Nhanh thật!" 

  

Sau khi vào núi, Tiêu Hòa đi thẳng đến nơi Chung Tử Xuyên để lại dấu hiệu hôm qua. 

  

Vừa mới đến gần, xuyên qua những tán cây um tùm, cô nhìn thấy có người đang đứng bên đống dấu hiệu đó, cầm điện thoại vệ tinh, đang nhỏ giọng nói chuyện. 

  

"... Tôi đã gửi bài viết rồi." 

  

"Tôi ư? Tôi đang ở Đăng Lâu Sơn, ở đây có một tin tức lớn! Làm sao tôi có thể bỏ lỡ được? Chờ chút, tôi sẽ chụp ảnh lấy bằng chứng, đăng lên mạng chắc chắn sẽ gây chấn động toàn mạng!" 

  

"Tin độc quyền! Tuyệt đối là tin độc quyền! Đợi tôi chụp xong sẽ ra ngoài tìm anh để hội hợp..." 

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận