Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 354

Chương 354 

"Chủ nhiệm Thẩm, không phải du khách không được đến đây sao?" Anh ta nghi hoặc hỏi một câu. 

  

Chưa kịp đợi chủ nhiệm Thẩm trả lời, người quay phim nhìn rõ thứ trong tay hai bóng người đó, đột nhiên sắc mặt đại biến, hạ giọng vội nói: "Bọn họ có súng! Không phải du khách!" 

  

Hai mươi phút trước, một chiếc thuyền đánh cá nhỏ neo đậu ở phía nam đảo Tiểu Ngư, hai người đàn ông trung niên cầm súng tự chế bước xuống. 

  

Kể từ khi xem chương trình Cầu Sinh thấy ở đây có báo hoa, bọn họ đã mai phục trên đảo một tuần, nhưng ngoài vài con thỏ và sóc, bọn họ không săn được gì cả. 

  

Những loài động vật lớn trên đảo đều biến mất, như thể chưa từng xuất hiện. 

  

Nhưng lúc này thu hoạch lại đến đột ngột. 

  

Lần này bọn họ vừa mới xuống thuyền, ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên phát hiện con báo hoa trước đây tìm mãi không thấy, vậy mà lại nằm trên bãi cỏ không xa. 

  

Hai người mừng rỡ, cẩn thận tiến về phía đó. 

Mọi thứ như được lên kế hoạch cẩn thận, hai đội ngũ dưới sự dẫn dắt của con báo hoa, xuất hiện ở cùng một địa điểm. 

  

Khoảnh khắc bọn họ giơ súng lên, vừa vặn bị người quay phim chụp được, chủ nhiệm Thẩm sốt ruột, vội vàng nâng cao giọng quát lớn. 

  

"Các người làm gì vậy!" 

  

Hàng năm, Cục Lâm nghiệp đều cử một số nhân viên đến Hiệp hội bảo vệ động vật hoang dã để giúp đỡ, thâm nhập vào vùng hoang dã, ngăn chặn những kẻ săn trộm săn bắt động vật hoang dã. 

  

Trong đó có một quy định: Những kẻ săn trộm đều là những kẻ hung ác, khi nhìn thấy bọn chúng mang theo vũ khí trên tay, tốt nhất là không nên đối đầu trực diện, để tránh xảy ra nguy hiểm. 

  

Nhưng lúc này, chủ nhiệm Thẩm đã không còn quan tâm đến nhiều như vậy nữa. 

  

Nhìn hoa văn trên người con báo hoa đó, có thể thấy nó khác với những con báo hoa ở nội địa, rất có thể đã tiến hóa thành một giống loài mới. 

  

Đây chính là tài liệu nghiên cứu quý giá! 

  

Ông ta quát lớn, hai tên săn trộm kia quả nhiên quay đầu lại, tạm dừng hành động săn bắt, nhưng rất nhanh sau đó lại chĩa họng súng về phía bọn họ. 

  

Tất cả mọi người trong nháy mắt đều sợ đến nỗi tim đập thót. 

  

Chủ nhiệm Thẩm giật mình nhưng vẫn cố nén hoảng loạn, vẫy tay ra hiệu, bảo những người khác tiếp tục trốn kỹ. 

  

"Đừng ra ngoài." 

  

Ông ta chuẩn bị tự mình đối phó với hai tên săn trộm này, hy vọng có thể tranh thủ thời gian. 

  

Nhưng không ngờ giây tiếp theo, Tiêu Hòa cũng đứng ra. 

  

Ông ta trợn tròn mắt, lắc đầu với cô: "Cô ra ngoài làm gì? Mau quay lại!" 

  

Vừa dứt lời, lại phát hiện Giang Diệp cũng đứng ra, sau đó là Chung Tử Xuyên... 

  

"Các người không sợ chết sao! Bọn chúng có súng!" Chủ nhiệm Thẩm tức giận quát khẽ. 

  

Tiêu Hòa trông có vẻ không quan tâm chút nào, giọng điệu bình thản: "Nếu hắn có thể nổ súng trước mắt tôi, cái chức đội trưởng này của tôi cũng uổng phí." 

  

Chủ nhiệm Thẩm trợn tròn mắt, vừa tức vừa gấp. 

  

Đội trưởng với không đội trưởng gì chứ? 

  

Tiêu Hòa chỉ là một người đại diện bình thường, sao lại có gan lớn như vậy! 

  

Hai tên săn trộm kia thấy đột nhiên xuất hiện nhiều người cũng giật mình, dường như nhận ra thân phận của Tiêu Hòa và Chung Tử Xuyên, ánh mắt trở nên tàn nhẫn, nảy sinh ý đồ xấu, chĩa súng trong tay về phía bọn họ. 

  

"Cẩn thận!" 

  

Giang Diệp hét lớn một tiếng, nắm lấy cổ tay Tiêu Hòa, kéo cô về phía sau, đồng thời che chở cô ở sau lưng mình. 

  

Tiêu Hòa hoàn toàn không ngờ đến hành động của anh, ngược lại còn bị anh làm cho sợ hết hồn, thấy Giang Diệp nhắm mắt lại, nhíu chặt mày, rõ ràng là rất sợ hãi nhưng lại che chắn trước mặt cô. 

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận