Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 350

Chương 350 

Báo hoa, thằn lằn, khỉ, hươu nhỏ... 

  

Những loài động vật vốn không nên xuất hiện cùng lúc, thậm chí còn ở mối quan hệ trước sau trong chuỗi thức ăn, vậy mà lại tụ tập đầy đủ ở đây. 

  

Báo hoa mà trước đó nhóm quay phim tìm mãi không thấy, ở đây có tới bảy tám con. 

  

Trong số đó, còn có cả cặp mẹ con báo hoa đã từng xuất hiện. 

  

Hầu như trong mắt mỗi con vật đều hiện rõ sự sợ hãi và căng thẳng. 

  

Cảnh tượng này quá bất thường. 

  

Tiêu Hòa vẫy tay, gọi báo hoa lại. 

  

"Có chuyện gì vậy?" 

  

Báo hoa mẹ bồn chồn dậm chân tại chỗ, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, sau đó đột nhiên chạy ra ngoài. 

  

Tiêu Hòa bám sát theo sau. 

  

Đi qua nửa khu rừng, đến bờ bên kia của hòn đảo, báo hoa lập tức dừng bước, nhìn vào khoảng đất trống không xa, rõ ràng trở nên căng thẳng, dường như đang kiêng dè điều gì đó. 

  

Trên khoảng đất trống có hai cây thông đứng sừng sững, vừa cao vừa gầy. 

Đất ở đó như bị ai đào lên, còn có dấu vết đốt lửa. 

  

Trước đây khi ghi hình Cầu Sinh, ê-kíp chương trình không đến nửa bên này của hòn đảo. 

  

Hơn nữa còn đào đất rất sâu, bên trong vẫn còn ấm, rõ ràng là hôm nay mới có người đốt lửa ở đây. 

  

Tiêu Hòa tìm thấy một tấm da thỏ đang phơi trên cái hòm bên cạnh, kiểm tra kỹ lưỡng vết dao trên đó, biểu cảm nhanh chóng trở nên nghiêm trọng. 

  

Bởi vậy nên tất cả động vật trên đảo đều sợ hãi trốn vào khe núi, báo hoa cũng không thấy đâu. 

  

"Chủ nhiệm Thẩm nói đúng, trên hòn đảo này có kẻ săn trộm." 

  

Có lẽ bọn chúng đã nhìn thấy bóng dáng báo hoa trong chương trình Cầu Sinh nên cố ý đến đảo Tiểu Ngư, chuẩn bị săn bắt báo hoa. 

  

Lông báo hoa rất đẹp, trên chợ đen có thể bán được giá rất tốt, cách cắt tấm da thỏ vừa rồi chính là thủ pháp thường dùng của bọn săn trộm. 

  

"Nhưng có lẽ chúng vẫn chưa săn được động vật lớn." 

  

Hai ngày nay cô vẫn luôn ở trên đảo, động tĩnh do việc săn bắt động vật lớn gây ra, tuyệt đối không thể thoát khỏi mắt cô. 

  

Không có được con mồi, tức là có thể ngày mai chúng sẽ quay lại. 

  

Tiêu Hòa khôi phục lại dấu vết trên mặt đất, quay lại bên cạnh báo hoa mẹ. 

  

"Về đi, chuyện này để tao giải quyết." 

  

Báo hoa mẹ kêu ư ử hai tiếng, như thể hiểu được ý cô, quặp đuôi cọ vào chân Tiêu Hòa, sau đó đứng dậy nhảy một cái, nhanh chóng biến mất trong bóng tối. 

  

Mượn bóng đêm, Tiêu Hòa lặng lẽ quay trở về căn cứ. 

  

Mấy chiếc lều vẫn tối om như trước khi đi, mọi người đều đang ngủ. 

  

Tiêu Hòa kéo mở lều của Chung Tử Xuyên, gọi người dậy. 

  

Chung Tử Xuyên ngái ngủ, lúc ngồi dậy vẫn còn nửa mơ nửa tỉnh. 

  

"Trên đảo này có kẻ săn trộm." 

  

Một câu nói của Tiêu Hòa khiến cậu ta tỉnh táo ngay lập tức, mở to mắt. 

  

"Ở đâu?" 

  

"Bên kia đảo." 

  

Nghe vậy, Chung Tử Xuyên lập tức đứng dậy, hiếm khi lộ vẻ tức giận. 

  

"Thảo nào chúng ta ở trên đảo nhiều ngày như vậy mà không thấy con vật nào, con báo hoa kia có phải đã bị bọn chúng bắt đi rồi không?" 

  

Chung Tử Xuyên rất có tình cảm với các loài động vật hoang dã trên đảo Tiểu Ngư, sao có thể chịu đựng được chuyện này? 

  

Không nói hai lời, cậu ta định xông ra khỏi lều đi tìm bọn săn trộm. 

  

Tiêu Hòa nhanh chóng ngăn cậu ta lại, bình tĩnh nói: "Chưa đâu, bây giờ bọn chúng không ở trên đảo, có lẽ vẫn chưa săn được con mồi mong muốn, cho nên ngày mai rất có thể sẽ lại lên đảo. Chúng ta cần lên kế hoạch, xem làm thế nào để bắt gọn bọn chúng." 

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận