Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 983

Chương 983 

Công nhân xếp hàng khiêng đồ đi vào văn phòng của Tiêu Hòa, từ bên trong truyền đến một giọng nói quen thuộc: 

  

"Đặt ở đây, lát nữa tôi tự mang vào" 

  

"Làm phiền mọi người rồi" 

  

Đợi đến khi công nhân đều đi hết, anh Kiếm mới đi vào, nhìn thấy trong văn phòng của Tiêu Hòa lại có thêm một "ngọn núi nhỏ". 

  

Anh mở to mắt. 

  

"Đây là cái gì?" 

  

"Gạo." 

  

"Sáng nay anh nói gì với cậu, cậu đều quên rồi sao?" 

  

"Nhớ chứ nhưng em suy nghĩ lại, những thứ anh nói Tiêu Hòa đều không thích, em đổi thành thứ khác, muốn cho Tiêu Hòa một sự bất ngờ." 

  

Nghe vậy, anh Kiếm nhìn những thứ trong phòng. 

  

Bao gạo hai mươi cân chất thành một ngọn núi nhỏ, trên mỗi bao gạo đều treo một dây xúc xích, trên đỉnh núi còn được điểm xuyết thêm một thùng thịt hộp sáng lấp lánh. 

  

Đây chính là bất ngờ mà Giang Diệp nói? 

  

Anh Kiếm hít sâu một hơi, không nói nên lời cảm giác của mình lúc này. 

  

Bảo cậu tặng kim cương hoa tươi, cậu đi tặng gạo xúc xích, sống đến chừng này chưa từng thấy ai ngược đời đến vậy. 

  

"Cậu cảm thấy tặng Tiêu Hòa những thứ này cô ấy sẽ vui sao?" 

  

Anh Kiếm nhìn Giang Diệp mặt mũi đỏ bừng khiêng gạo mà đau lòng không thôi. 

  

Ai được theo đuổi mà lại thích nhận những thứ này? 

  

Phải dạy lại Giang Diệp mới được. 

  

Anh Kiếm đang suy nghĩ, chuẩn bị mở lời thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô. 

  

"Đây là cái gì! Thiên đường sao?" 

  

Hai người nhanh chóng quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Hòa đang vui sướng nhìn "ngọn tháp nhu yếu phẩm" trong văn phòng, kích động đi vào. 

  

"Loại gạo này rất dẻo, xúc xích này cũng ngon, còn thịt hộp này hạn sử dụng tới hai năm! Ai mang vào đó?" 

  

Giang Diệp bước đến, có chút căng thẳng. 

"Tôi tặng cô, cô có thích không?" 

  

Tiêu Hòa vô cùng kinh ngạc. 

"Đây chính là món quà tuyệt nhất mà tôi từng nhận được!" 

  

Món quà này đúng là hợp ý cô quá đi mất! 

  

Anh Kiếm lần đầu tiên nhìn thấy trong mắt Tiêu Hòa có biểu cảm kích động đến vậy. Thậm chí còn phát ra ánh sáng lấp lánh, tựa hồ như thứ đặt trước mặt cô không phải là gạo mà là kim cương, không phải là xúc xích mà là hoa tươi. 

  

"Vừa nãy tôi nghe họ nói là có một chiếc xe tải dừng ở cổng, là xe chở những thứ này đúng không?" Tiêu Hòa hỏi thăm. 

  

Giang Diệp gật đầu: "Tôi còn mua rất nhiều, bây giờ đều đang ở dưới tầng." 

  

Nghe vậy, Tiêu Hòa ngay lập tức xắn tay áo lên: "Vậy còn chờ gì nữa? Đi bê thôi!" 

  

Nói xong, hai người nhanh chóng đi xuống tầng dưới. 

  

Anh Kiếm nhìn bóng dáng hai người rời đi mà hết nói nổi. 

  

Người bình thường làm sao có thể thích những thứ này? 

  

Nghĩ ngợi một lát, đột nhiên phản ứng lại. 

Anh ta quên mất. 

  

Tiêu Hòa căn bản không phải người bình thường, không thể suy đoán theo lẽ thường được. 

  

Cộng với mạch não của Giang Diệp, hai người quả thật là hợp cạ. 

  

Đã thế này rồi, còn chưa chịu kết hôn sao? 

  

Lúc này, trong lòng anh Kiếm cảm thấy chua xót, chân thành hy vọng đợi đến khi concert của Giang Diệp bắt đầu thì hai người có thể tránh xa anh ta một chút, tránh nhìn thấy rồi đau lòng. 

  

Thực ra concert của Giang Diệp đã được lên kế hoạch từ lúc anh trở lại, album vừa mới phát hành đã nhận vô số lời kêu gọi của cư dân mạng, thế là công ty thuận thế chuẩn bị luôn cho tour lưu diễn toàn quốc. 

  

Mặc dù đây không phải concert đầu tiên của Giang Diệp, nhưng sau năm năm, công ty quyết tâm thực hiện chuyến lưu diễn này một cách tốt nhất. 

  

Gần đây, mỗi lần Tiêu Hòa mở cuộc họp cũng đều là vì chuyện này, không ngừng bàn bạc và phối hợp với nhân viên công tác, thậm chí ngay cả lãnh đạo công ty cũng rất quan tâm. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận