Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 1096

Chương 1096 

Xá lợi tử nhân gian đang ngồi trên ghế quý phi được đặt làm riêng, bên cạnh có ba người đàn ông đẹp trai vây quanh, mặc quần áo mát mẻ, đang thân mật đút cô ta ăn. 

  

Tiêu Hòa vừa mở cửa, suýt nữa thì làm mù mắt. 

  

"Cô giải cứu mỹ nhân, mang về nhà là để làm cái này à?" 

  

Viên Mộng hoảng sợ. 

  

Cô ta vội vàng thu lại tư thế ngồi phóng khoáng của mình, lắp bắp nói: "Tôi... tôi đều là vì nghĩ cho bọn họ, phải để bọn họ làm gì đó, nhận được tiên công mới không thấy áy náy." ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ 

  

Tiêu Hòa lười quan tâm đến những chuyện này, trực tiếp đuổi ba người đàn ông đi. 

  

"Tôi muốn nhờ cô giúp một việc." 

  

Kế hoạch tửu sắc của Viên Mộng bị kết thúc, vẻ mặt không vui, nghe thấy lời này thì lập tức kinh ngạc nhìn Tiêu Hòa. 

  

"Cô còn có lúc phải nhờ tôi giúp đỡ sao?" 

  

Tiêu Hòa trực tiếp khiêng Giang Diệp từ ngoài cửa vào. 

  

"Tôi muốn cô cứu anh ấy." 

  

Lúc mở lớp vải bọc Giang Diệp, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của anh lập tức lộ ra, vết thương trên vai tuy đã được băng bó nhưng vẫn còn chảy máu đen. 

  

Những người sống trong mạt thế chỉ cần nhìn thoáng qua là biết chuyện gì đã xảy ra. 

"Anh ta bị zombie cào trúng?!" 

  

Viên Mộng sợ hãi lùi lại, vẻ mặt kinh hoàng, vừa định hét lên thì bị Tiêu Hòa kéo lại. 

  

"Tôi đã sơ cứu cho anh ấy rồi, nhưng vẫn còn sót lại dư độc, tôi cần cô dùng dị năng chữa trị để bức hết độc tố còn lại ra ngoài." 

  

Viên Mộng cau mày. 

  

Dị năng hệ chữa trị đúng là có thể cứu chữa những người bị zombie cào trúng ở một mức độ nào đó, nhưng tiền đề là người bị thương là dị năng giả, bản thân có khả năng miễn dịch cao, hơn nữa thời gian bị cào trúng không được quá lâu. 

  

Nhưng Giang Diệp trước mắt lại là một người bình thường, hơn nữa nhìn vào vết thương thì có vẻ anh đã bị thương được một lúc rồi. 

  

Nếu cố cứu, rất có thể không cứu được người mà dị năng của cô ta cũng tiêu hao hết. 

  

Cô ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải tôi không cứu, chỉ là..." 

  

Vừa nói đến đây, Tiêu Hòa vung tay, trực tiếp lấy ra một ngọn núi vật tư từ trong không gian. 

  

"Những thứ này có đủ không?" 

  

Mắt Viên Mộng sáng lên, rõ ràng là rất động lòng nhưng vẫn cố nhịn không gật đầu. 

  

"Chủ yếu là dị năng của tôi cũng không nhiều, còn..." 

  

Tiêu Hòa lại ném ra một ngọn núi vật tư nữa. 

  

Viên Mộng dừng giọng, ánh mắt do dự. 

  

Tiêu Hòa thấy vậy, lại lấy ra một đống vật tư, trực tiếp chất đầy nhà cô ta. 

  

Viên Mộng trợn tròn mắt. 

  

"Đây là vật tư mà cô đã cất giữ rất lâu..." 

  

Cô ta hít sâu một hơi, lập tức gật đầu. 

  

"Tôi chữa!" 

  

"Nhưng tôi phải nói trước, với tình trạng hiện tại của anh ta, cho dù tôi có dùng hết dị năng cũng không chắc cứu được." 

  

"Không sao, cô cứ chữa đi." 

  

Tiêu Hòa nói xong, thuận tay thu hồi toàn bộ vật tưi: "Chữa xong rồi tôi sẽ đưa cho cô." 

  

Viên Mộng thu hồi ánh mắt thèm thuồng, lập tức khiêng Giang Diệp lên giường, bắt đầu chữa trị. 

  

Một luồng ánh sáng huỳnh quang màu xanh nhạt theo ngón tay cô ta rơi xuống vết thương, mỗi lần chải chuốt đều có thể bức ra một ít máu độc màu đen. 

  

Tiêu Hòa nhìn thấy cảnh này, trái tim treo lơ cả ngày mới cuối cùng cũng hạ xuống. 

  

"Viên Mộng, tôi còn có chút việc, làm xong sẽ quay lại tìm cô." 

  

"Việc gì?" 

  

"Lấy chút đồ." 

  

Tiêu Hòa nói xong, nhanh chóng quay người rời đi. 

  

Vừa ra khỏi cửa, nghĩ lại rồi quay trở lại, thấy Viên Mộng đang chảy nước miếng nhìn Giang Diệp. 

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận