Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 631

Chương 631 

Hôm qua Lệ Lệ bị thương, cô ta giả mạo lời nhắn của Chung Tử Xuyên, để lộ ra sơ hở lớn nhất. 

  

Đợi cô ta được đưa đến bệnh viện, Tiêu Hòa đã kiểm tra, phát hiện trong lều của Lệ Lệ có dư lượng asen. 

  

Có lẽ là đội cứu hộ phát hiện ra lông gấu trúc, cô ta lo Tiêu Hòa đuổi kịp Chung Tử Xuyên nên cố tình đầu độc, đợi mọi người đi hết, cô ta lại một mình quay lại Đăng Lâu Sơn, phối hợp với đồng bọn đi bắt người. 

  

"Vậy nên, không phải dì Bình hạ độc." 

  

Anh Kiếm nhếch mép, vẻ mặt không vui: "Kiếm tiền phi pháp? Như vậy thì cô ta cũng chẳng hơn gì Diệp Lão Tam!" 

  

Tiêu Hòa cười nói: "Còn Ngụy Đồ thì càng dễ tìm hơn." 

  

Cô trực tiếp lấy điện thoại ra, mở trang web nói: "Anh ta là tình nguyện viên bảo vệ gấu trúc, có thể tra thông tin của anh ta trên trang web chính thức, chính là nơi Bối Bối ở." 

  

Sau khi gấu trúc con mất tích, cảnh sát bắt đầu điều tra, các tình nguyện viên đều không ngồi yên. 

  

Có lẽ là Ngụy Đồ phát hiện ra Kim Thành và những người khác đến nhà Chung Tử Xuyên, vì thế đã đi theo. 

  

Đội cứu hộ tìm kiếm tung tích Chung Tử Xuyên, anh ta sợ bị kẻ xấu phát hiện nên mới lén giấu lông gấu trúc, còn nửa đêm lén lút trốn ở ngoài lều nghe ngóng tin tức. 

  

Còn tại sao lại bị đánh thì phải hỏi chính anh ta. 

  

Có thể là gặp phải Lệ Lệ. 

  

Cũng có thể là gặp đồng bọn khác của Lệ Lệ. 

  

Đại khái có thể đoán được diễn biến sự việc. 

  

Anh Kiếm nghe xong, tâm trạng vô cùng phức tạp. 

  

"Đội cứu hộ của em đúng là chẳng có một ai đáng tin. Một kẻ săn trộm, một tay săn ảnh, một thương nhân gian xảo, còn có một kẻ ba phải... Đủ cả." 

  

Chỉ cần nghĩ đến thôi, anh ta đã thấy đau đầu. 

  

"May mà bây giờ mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp, gấu trúc cũng đã về nhà, Chung Tử Xuyên tuy bị thương nhưng chỉ là gây mê, tỉnh lại chắc sẽ không sao." 

  

Nói xong, hai người nhanh chóng đến phòng cấp cứu, mới biết Chung Tử Xuyên đã được chuyển đến phòng bệnh. 

  

Tìm đến nơi thì cậu ta đã tỉnh, đang nằm truyền nước biển. 

  

Anh Kiếm giật mình vì vẻ ngoài của cậu ta. 

"Không phải là thuốc mê thôi sao? Sao sắc mặt cậu tệ vậy?" 

  

Chung Tử Xuyên ốm yếu nói: "Thuốc mê thì không sao rồi, nhưng chân của em bị thương." 

  

Nói rồi, cậu ta đáng thương vén ống quần bên phải lên, trên đó có một vết bầm tím lớn. 

  

"Không biết có phải em bị lợn rừng giẫm lên không? Vừa tỉnh dậy đã thấy chân mình bị thế này, đau quá." 

  

Tiêu Hòa liếc nhìn. 

  

"..." 

  

Vị trí đó, vừa khéo là nơi cô bắn trúng Chung Tử Xuyên. 

  

"Vết thương này, là tôi bắn." 

  

Chung Tử Xuyên: "..." 

  

Cậu ta ngơ ngác quay đầu nhìn Tiêu Hòa, như thể sắp khóc đến nơi, giọng nói đầy ấm ức. 

  

"Bác sĩ nói trên người em bây giờ, đây là chỗ bị thương nặng nhất." 

  

Cậu ta bị bọn săn trộm bắt đi một ngày cũng không bị thương nặng, cuối cùng lại bị Tiêu Hòa dùng một hòn đá hạ gục? 

  

Tiêu Hòa giải thích: "Lúc đó bọn săn trộm định nổ súng, tôi không thể xác định được là súng thật hay súng gây mê, chỉ có thể đánh ngã cậu xuống trước để né tránh viên đạn, nếu không thì cậu xong đời rồi." 

  

Nếu lúc đó đối phương dùng súng thật, không có viên đá do cô ném ra, viên đạn đã xuyên thẳng qua ngực Chung Tử Xuyên, bây giờ cậu ta đã lên cầu Nại Hà rồi. 

  

Nghe vậy, Chung Tử Xuyên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì nữa, đáng thương ôm lấy chân mình. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận