Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 878

Chương 878 

Trước đây, mỗi lần đi thi Tống Phi Quang đều được giải nhất, Cố Thao là giải nhì. 

  

Mãi cho đến sau này cậu ta bị thương, không còn tham gia các cuộc thi hát nữa, Cố Thao mới được lên ngôi vô địch. 

  

Thực lực của Cố Thao căn bản không bằng cậu ta. 

  

Dì La trợn tròn mắt. 

"Tống Phi Quang! Sao con có thể nói như vậy? Con quên năm năm trước, dì bất chấp nguy hiểm mạng sống xông vào biển lửa cứu con ra ngoài, giờ trên tay dì vẫn còn sẹo, con nhìn xem..." 

  

Vừa nói, bà ta vừa bắt đầu xắn áo lên, định để lộ vết sẹo ra. 

  

Chưa kịp kéo ra, Tống Phi Quang đã trực tiếp hất tay bà ta ra. 

  

"Không cần đưa tôi xem! Bà bị thương không phải vì tôi, mà vì con trai bà! Chính cậu ta đã phóng hỏa! Chính cậu ta đã hại chết ba mẹ tôi, còn khiến tôi phải ra nông nỗi này!" 

  

Nói xong, cậu ta tiến thêm một bước, đi đến chỗ sáng hơn. 

  

Những vết sẹo kinh hoàng chi chít trên người cậu ta bỗng chốc lộ ra dưới ánh nắng, Tống Phi Quang nắm chặt hai tay lại, chỉ để lộ đôi mắt đang bùng cháy giận dữ, trừng mắt nhìn Cố Thao. 

  

"Tôi đã nhớ ra hết rồi! Tối hôm đó chính cậu đã phóng hỏa! Chẳng phải do pháo hoa gì cả! Chính là cậu!" 

  

Sắc mặt Cố Thao đột nhiên trắng xanh. 

  

Đã năm năm rồi, cậu ta chưa từng kể chuyện này cho người ngoài bao giờ, tại sao Tống Phi Quang lại biết được? 

  

"Tôi... Tôi không biết cậu đang nói gì..." 

  

Cậu ta vội vàng lùi ra sau, ngay giây tiếp theo, Tống Phi Quang đột nhiên lao tới, nắm lấy áo cậu ta. 

  

"Tôi sẽ giết cậu! Báo thù cho bố mẹ tôi!" 

  

Gương mặt ám khói do bị lửa đốt tiến lại gần khiến Cố Thao sợ hãi kêu to lên. 

  

Dì La đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt vô cùng khó coi, bà ta nghĩ thầm: 

Cố Thao có lỗi gì chứ? 

  

Năm năm trước nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi. 

  

Rõ ràng có năng khiếu như vậy, nhưng lại luôn thua Tống Phi Quang trong mỗi lần thi đấu. 

  

Hôm diễn ra trận chung kết cuộc thi Bạch Hoa, Cố Thao lại tiếp tục chỉ giành được giải nhì. 

  

Cậu ta ủ rũ trốn trong phòng, còn nhà Tống Phi Quang ở cạnh lại chẳng hề để tâm đến cảm xúc của người khác, hớn hở rủ nhau đi liên hoan, lúc về còn đốt pháo hoa ở sân sau. 

  

Đến đêm khuya, dì La lo lắng cho tình hình của con trai nên đi tìm, nhưng lại phát hiện nó không có ở trong phòng ngủ. 

  

Ra ngoài xem thì thấy nhà Tống Phi Quang bên cạnh đã bốc cháy ngùn ngụt rồi. 

  

Cố Thao cầm chiếc bật lửa đứng bên vệ đường, vẻ mặt sợ hãi. 

  

Ngay lập tức bà ta hiểu ra nguyên nhân dẫn đến đám cháy, ban đầu còn sợ hãi, nhưng sau đó lại lao vào biển lửa, cứu Tống Phi Quang ra ngoài. 

  

"Cháy rồi! Mẹ ơi, con không cố ý! Con chỉ là tức quá, tại sao lần nào cũng là cậu ta được giải nhất? Con phải làm sao bây giờ? Con không muốn đi tù!" Cố Thao vừa khóc vừa cầu cứu. 

  

Dì La bình tĩnh trở lại, lập tức bảo con trao quay về phòng trốn. 

  

Con trai bà ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó có năng khiếu hơn người, chỉ là nhất thời bốc đồng phạm lỗi thôi, sao có thể đi tù được? 

  

Vì vậy, bà ta giấu Cố Thao đi trước, sau đó mới quay lại hiện trường đám cháy, gọi điện cho lính cứu hỏa. 

  

Những ngày tiếp theo, các tờ báo đưa tin rầm rộ về vụ hỏa hoạn này, cảnh sát hằng ngày ra vào điều tra nguyên nhân hỏa hoạn. 

  

Dì La ngày nào cũng túc trực ở bệnh viện, sau khi Tống Phi Quang tỉnh lại, bà ta là người đầu tiên được gặp cậu bé. Nhìn cậu thiếu niên trên giường bệnh toàn thân quấn băng, bà ta nói: "Sao lại đột nhiên cháy nhà thế này? Có phải do tối hôm trước côn chơi pháo hoa ở sân sau, không kịp dập nước không? Dì thấy chắc chắn là do con chơi pháo hoa, trời hanh rất dễ cháy đó."  

  

Tống Phi Quang vừa mới tỉnh lại nghe thấy lời này liền khóc nức nở, máy theo dõi sự sống ở bên giường bệnh phát ra tiếng báo động chói tai. 

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận