Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 701

Chương 701 

Vũ kịch?! 

  

Anh Kiếm không dám tin. 

  

Giang Diệp không phải vẫn luôn đơn phương sao? 

  

Sao nhanh như vậy đã hẹn hò? 

  

Hơn nữa... 

  

"Cậu đồng ý rồi sao?" Anh ta lo lắng hỏi. 

  

"Đồng ý rồi." 

  

Anh Kiếm nhíu mày: "Cậu có nghĩ đến là trong nhà hát sẽ có bao nhiêu người không, lúc đó cậu vừa xuất hiện, lỡ như gặp phải fan hâm mộ nhận ra cậu thì phải làm sao?" 

  

Giang Diệp mặc dù đã mất tích năm năm, công ty cũng đã xóa sạch tin tức về anh trên mạng, nhưng lúc trước anh đứng trên đỉnh cao của làng nhạc, nổi tiếng khắp cả nước, bây giờ chắc chắn vẫn còn người nhận ra anh. 

  

Chính vì lý do này, mấy năm nay Giang Diệp chỉ đi lại giữa nhà và công ty, không dám chạy lung tung. 

  

Bây giờ lại muốn đến nhà hát đông người xem vũ kịch! 

  

Quá mạo hiểm. 

  

Nghe anh Kiếm nói xong nỗi lo lắng của mình, Giang Diệp nhíu mày suy nghĩ, đúng là có hơi mạo hiểm, nhưng anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này. 

  

"Chỉ cần che chắn một chút, chắc sẽ không bị phát hiện đâu." 

  

Nào có dễ che chắn như vậy? 

  

Trước đây phạm vi hoạt động của anh chỉ ở công ty, công ty ra lệnh cấm không được bàn tán nên mới có thể bình an vô sự, ra ngoài rồi, người khác làm sao có thể quản được nhiều như vậy? 

  

Anh Kiếm vừa định nói thì nhìn thấy Giang Diệp đang khó xử ngắm nghía khuôn mặt của mình trong gương, có vẻ không hài lòng với nó, trong lòng anh ta khựng lại. 

  

"Thôi, cậu muốn đi thì đi, nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút." 

  

Đã năm năm rồi. 

  

Năm năm mất tích trốn chui trốn nhủi, cũng đủ rồi chứ? 

  

Giang Diệp rõ ràng không làm gì sai nhưng lại phải chịu hình phạt như vậy, làm sao chịu được? 

  

Nghe anh Kiếm đồng ý, Giang Diệp mới yên tâm, lập tức bắt đầu chuẩn bị quần áo mặc đi hẹn hò tối thứ bảy. 

  

Anh Kiếm thấy thế cũng vui vẻ. 

  

Nhìn một lúc, đột nhiên nhớ ra một chuyện. 

Khoan đã, vở vũ kịch mà Giang Diệp và Tiêu Hòa đi xem, không phải là vở Triều Nhan diễn chứ? 

  

Buổi sáng, anh ta nghe Tiêu Hòa bàn bạc với nghệ sĩ, tối thứ bảy sẽ cùng nhau đi xem Triều Nhan diễn. 

  

Nếu đúng như vậy thì người đến xem không chỉ có hai người bọn họ. 

  

Hình như đây không phải là hẹn hò thì phải? 

Anh Kiếm đột nhiên nhận ra điều này, quay đầu nhìn Giang Diệp, đang chuẩn bị giải thích rõ ràng nhưng lại thấy đối phương mặt đầy mong đợi, hớn hở chuẩn bị quần áo, lời nói đến miệng lại nuốt trở vào. 

  

Thôi. 

  

Hẹn hò năm người, cũng là hẹn hò. 

  

Có còn hơn không. 

  

Tối thứ bảy. 

  

Tiêu Hòa đúng giờ xuất phát, chưa đến nơi đã nhận được một tin nhắn của Giang Diệp. 

[Tôi đợi cô ở cửa nhà hát, hôm nay tôi mặc đồ khá kín đáo, đứng ở chỗ góc cua hơi khó tìm, cô đến thì gọi điện cho tôi, tôi ra tìm cô.] 

  

Nhìn thấy tin nhắn này, Tiêu Hòa có chút không hiểu. 

  

Nhưng Giang Diệp bình thường không thích ra ngoài, có thể là không thích nơi đông người. 

  

Cô lập tức trả lời: [Được, tôi đến ngay.] 

  

Gửi xong tin nhắn này, Tiêu Hòa nhanh chóng đạp ga, chỉ mất mười phút ngắn ngủi đã đến trước cửa nhà hát. 

  

Lúc này bên ngoài đã có không ít người đứng chờ vào xem. 

  

Cô nhìn quanh bốn phía, quả thực không thấy bóng dáng Giang Diệp. 

  

Đang định gọi điện, đột nhiên nghe thấy có mấy người nhỏ giọng bàn tán. 

  

"Bên kia có một người kỳ lạ, đừng qua đó." 

  

"Thật kỳ lạ, không phải là kẻ xấu chứ? Che kín mít, nhìn là thấy có vấn đề." 

  

Tiêu Hòa nghe thấy cuộc đối thoại này, tò mò nhìn về phía góc bên phải cửa nhà hát, bên đó có một nhóm người đang tụ tập, chỉ trỏ bàn tán về một người. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận