Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 173

Chương 173 

Người dẫn chương trình có đôi mắt tinh tường, lại thích hóng chuyện, cố ý quay đầu hỏi: 

  

"Vậy Hoắc An thì sao?" 

  

Hoắc An có thể cảm nhận được tất cả mọi người đều đang nhìn cậu ta, cậu ta càng nhìn rõ mồn một ý đồ của Lư Sa Sa. 

  

Lúc này nếu không trả lời cho đàng hoàng, rất có thể sẽ bị cắt ghép để gây chuyện. 

  

Trong lòng cậu ta có chút hoảng loạn, ánh mắt vội vàng đảo qua đám đông, đột nhiên nhìn thấy Tiêu Hòa đứng dưới ánh đèn. 

  

Ngược hướng ánh sáng, chỉ có thể nhìn thấy một bóng hình ngay thẳng. 

  

Hai mắt Hoắc An lập tức sáng lên, nâng cao giọng nói: "Mẫu người lý tưởng của tôi là phải chạy nhanh hơn tôi, nhảy cao hơn tôi, thành tích vượt địa hình vượt qua tôi, võ nghệ siêu quần, mạnh hơn tôi, còn có thể giúp tôi tiến bộ, đại khái là những yêu cầu này." 

  

Ngay khi điều kiện này được đưa ra, tất cả mọi người có mặt tại đó đều im lặng. 

  

Hoắc An là người hiện đang giữ kỷ lục thử thách của chương trình "Tốc Độ Cực Hạn", là diễn viên toàn năng số một số hai trong đoàn phim, không ít đàn ông còn không bằng cậu ta, vậy mà cậu ta lại muốn tìm một người phụ nữ còn lợi hại hơn mình? 

  

Có người như vậy tồn tại sao? 

  

Câu trả lời này chẳng phải đã từ chối 99% phụ nữ trên trái đất rồi à? 

  

Đồng thời, cũng là một đòn phản công mạnh mẽ đối với Lư Sa Sa. 

  

Bởi vì Lư Sa Sa căn bản không đáp ứng được bất kỳ điều kiện nào trong đó. 

  

Người dẫn chương trình ngạc nhiên hỏi: "Hoắc An, cậu chắc chắn trên thế giới có người như vậy sao? Cậu không phải đang nói đùa chứ?" 

  

Hoắc An gật đầu. 

  

"Có, tôi biết một người." 

  

Lúc này, Tiêu Hòa đứng ngoài sân khấu, nghe những lời miêu tả này cảm thấy có chút quen thuộc. 

  

Người Hoắc An nói, không phải là cô chứ? 

  

Phần phỏng vấn cuối chương trình, trong lời miêu tả kỳ lạ của Hoắc An dần dần đi đến hồi kết. 

  

Lư Sa Sa không nghi ngờ gì đã bị vả mặt trước công chúng, lúc xuống sân khấu, sắc mặt vô cùng khó coi, cùng Phan Hồng tạo thành bộ đôi khó coi, trực tiếp chuồn mất. 

  

Hoắc An bị nhân viên công tác vây quanh, hỏi cậu ta mẫu người lý tưởng của cậu ta là ai. 

  

Cậu ta cười một cách bí ẩn, khẳng định chắc chắn có thể tìm được người như vậy. 

  

Lừa xong tất cả mọi người, cậu ta vui vẻ đi tới. 

  

Tiêu Hòa: "Người cậu vừa nói không phải là tôi chứ?" 

  

Hoắc An ngẩn người. 

  

"Chị nghe ra rồi à?" 

  

... 

  

Khó lắm sao? 

  

Hoắc An còn tưởng rằng mình nói không ai hay biết, lí nhí đáp: "Em suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cho dù có đưa ra điều kiện gì thì đều có người đáp ứng được, vậy thì không bằng nói là chị. Đội trưởng, trên đời này chỉ có mình chị mới có thể làm được những yêu cầu đó." 

  

"Nếu bị người khác phát hiện, cậu đã nghĩ cách xử lý chưa?" 

  

Hoắc An thề thốt: "Chị yên tâm, sẽ không có ai phát hiện đâu, bọn họ vẫn đang phát điên đi tìm người đáp ứng yêu cầu." 

  

Tiêu Hòa có chút đau đầu, không ngờ làm người đại diện còn bị kéo ra làm bia đỡ đạn. 

  

"Lần sau làm loại quyết định này nhớ hỏi trước tôi một tiếng, tôi đồng ý rồi mới được nói." 

  

"Vậy chị đồng ý không?" 

  

Tiêu Hòa liếc nhìn vẻ ngốc nghếch của cậu ta, lạnh lùng nói: "Không đồng ý, mẫu người lý tưởng của tôi không phải là cậu, bị cậu nói như vậy, xúi quẩy lắm." 

  

"...." 

  

Hoắc An lập tức ủ rũ, cúi vai, giống như một chú chó lớn sắp bị vứt bỏ, rõ ràng cậu ta cao lớn hơn Tiêu Hòa, nhưng lại có chút nhát gan. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận