Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 530

Chương 530 

Có phải là cố tình giấu đi, không giúp cậu ta không? 

  

Nhưng tại sao chứ? 

  

So với Từ Nhất Chu, rốt cuộc mình thiếu sót điều gì? 

  

Cậu ta đang nghĩ, đột nhiên nhìn thấy bên cạnh Từ Nhất Chu không có gì. 

  

Hôm nay nhiệt độ của điều hòa trong phòng tiệc rất thấp, để tránh khách mời bị lạnh, ban tổ chức đã phát riêng cho mỗi khách mời một chiếc chăn, bây giờ hầu hết mọi người đều đắp trên chân, nhưng chăn của Từ Nhất Chu lại không thấy đâu. 

  

"Chăn của cậu đâu?" 

  

Từ Nhất Chu giải thích: "Vừa rồi đưa cho đội trưởng rồi, chị ấy nói hôm nay hơi lạnh. Tôi sợ chị ấy bị bệnh nên bảo người đưa chăn qua đó." 

  

Nếu Tiêu Hòa vì đi dự tiệc tối cùng mình mà bị bệnh, cậu ta quay về phải giải thích với Hoắc An và những người khác thế nào? 

  

Giải thích với Giang Diệp thế nào? 

  

Từ Nhất Chu lo lắng nghĩ. 

  

Nghiêm Tu Quần nghe vậy, ánh mắt trong phút chốc trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Từ Nhất Chu. 

  

"Cậu chính là dùng những thủ đoạn này để cô ấy đối xử tốt với cậu sao?" 

  

Từ Nhất Chu:? 

  

"Cái gì?" 

  

Nhưng Nghiêm Tu Quần giống như đã khẳng định suy nghĩ của mình, cậu ta về mọi mặt đều mạnh hơn Từ Nhất Chu, chỉ có một điểm không bằng, chính là sự quan tâm này. 

Tiêu Hòa dù sao cũng là phụ nữ, cho dù biểu hiện có cứng rắn đến đâu nhưng nội tâm vẫn mềm yếu. 

  

Bây giờ năng lực của Phan Hồng rõ ràng là không đủ, dù là thủ đoạn hay phương thức nâng đỡ người khác đều không bằng Tiêu Hòa. 

  

Nếu có thể quay lại bên cạnh Tiêu Hòa, độ nổi tiếng của cậu ta chắc chắn sẽ lên một tầng cao hơn. 

  

Cậu ta vừa nghĩ, vừa nhanh chóng quay người đi về phía nhân viên phục vụ. 

  

Nhưng cậu ta không biết, Tiêu Hòa thường ngày biểu hiện cứng rắn, nội tâm thật ra còn cứng rắn hơn. 

  

Lúc này ở phòng nghỉ của người đại diện. 

Cả căn phòng chìm vào một sự tĩnh lặng đến chết người. 

  

Vì không có ai nói chuyện, nhiệt độ dường như càng trở nên thấp hơn. 

  

Tiêu Hòa quấn chăn, vừa ăn bánh kem vừa uống cà phê nóng hổi, không thấy lạnh chút nào, ngược lại toàn thân ấm áp. 

  

Không biết qua bao lâu, bầu không khí tại hiện trường mới dễ chịu hơn một chút, cánh cửa lớn một lần nữa bị người ta đẩy ra, nhân viên phục vụ vừa đến đưa đồ lúc nãy lại đến. 

  

Lần này, trên khay của anh ta bày nhiều thứ hơn trước. 

  

Từ đồ uống đến đồ ăn vặt, từ túi sưởi ấm đến khăn quàng cổ, chất thành một ngọn núi nhỏ. 

"Đây là đồ do anh Nghiêm Tu Quần dặn đưa tới." Anh ta đứng ở cửa nói. 

  

Vừa nghe câu này, Phan Hồng từ nãy đến giờ vẫn cắn chặt răng không nói gì đột nhiên đứng dậy, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ. 

  

"Là của tôi! Là của tôi! Nghiêm Tu Quần cũng tặng tôi!" 

  

Nói rồi đi tới nhận, còn dùng ánh mắt khoe khoang nhìn những người khác. 

  

Nhưng cô ta vừa đưa tay ra định nhận thì bị đối phương nghiêng người tránh đi. 

  

"Anh làm gì vậy?!" Phan Hồng tức giận chất vấn. 

  

"Xin hỏi cô là?" 

  

"Tôi là Phan Hồng, người đại diện của Nghiêm Tu Quần, còn không mau đưa đồ cho tôi?" 

  

Nghe vậy, nhân viên phục vụ lại lộ ra vẻ khó xử, quay đầu nhìn Tiêu Hòa đang ngồi ở phía bên kia uống cà phê: "Nhưng anh Nghiêm Tu Quần nói, những thứ này là tặng cho cô Tiêu Hòa?" 

  

Tiêu Hòa? 

  

Lại là Tiêu Hòa? 

  

Phan Hồng không dám tin nâng cao giọng, tức giận nói: "Sao có thể chứ? Tôi mới là người đại diện của Nghiêm Tu Quần!" 

  

"Nhưng anh Nghiêm đã dặn tôi, nhất định phải đích thân giao cho cô Tiêu Hòa." 

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận