Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 546

Chương 546 

Nếu không nhảy sông, Từ Nhất Chu sẽ phải dây dưa với những phóng viên đó cả đêm, căn bản không thoát ra được. 

  

Cô chỉ đơn thuần muốn cậu ta thoát khỏi sự truy đuổi của các phóng viên, căn bản không thiết kế phương án tuyên truyền trong lúc đó, càng không thể chuẩn bị sẵn dây thép. 

  

Anh Kiếm sửng sốt, hít một hơi thật sâu, vui mừng vừa rồi trong nháy mắt bị nỗi sợ hãi xua tan, không dám tin nâng cao giọng. 

  

"Không có biện pháp bảo vệ mà em dám để Từ Nhất Chu nhảy sông?" 

  

"Có biện pháp bảo vệ." 

  

"Là gì?" 

  

Tiêu Hòa nói: "Em đã giăng một tấm lưới đánh cá ở hạ lưu, nếu cậu ấy thực sự rơi xuống, em có thể kéo cậu ấy lên bờ, nhét vào cốp xe trực tiếp mang đi." 

  

Anh Kiếm: "..." 

  

Đây gọi là biện pháp bảo vệ gì chứ? 

  

Chỉ thiếu chút nữa là bức ảnh lên trang nhất của Từ Nhất Chu sẽ từ "Hiệp khách thiếu niên dưới ánh trăng" thành "Cá ươn vừa được vớt từ sông lên". 

  

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, anh Kiếm đã căng thẳng đến mức da đầu tê dại, lo lắng nói: "Em làm như vậy không sợ bị phóng viên chụp được à? Đến lúc đó sẽ bị cư dân mạng mắng chửi?" 

  

Tiêu Hòa bình tĩnh uống một ngụm trà nóng. 

"Còn tốt hơn là chết đuối." 

  

Anh Kiếm: "..." 

  

Anh ta không thể phản bác được: "Dù sao thì ít nhất kết quả của việc tham gia tiệc tối lần này cũng rất thành công, hiệu quả tuyên truyền rất tốt, chỉ cần chờ phim ra rạp là được." 

  

Tiêu Hòa nói: "Mấy chương trình phát sóng trực tiếp đã nói trước đó, em muốn để Từ Nhất Chu tham gia thử." 

  

Tiệc tối là tiệc tối, nhưng chương trình phát sóng trực tiếp đã hẹn trước vẫn phải đi. Chạy nhiều chương trình tuyên truyền, đối với việc ra rạp của bộ phim chỉ có lợi chứ không có hại. 

  

Chỉ là.... 

  

Hôm qua Từ Nhất Chu nhất thời bốc đồng, mua luôn món đồ đấu giá Nghiêm Tu Quần, nếu cậu ta đi theo, có thể sẽ hơi phiền phức. 

Đang nghĩ, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra. 

  

Từ Nhất Chu đeo ba lô bước nhanh vào, hào hứng hỏi: "Đội trưởng, chúng ta khi nào thì xuất phát ạ?" 

  

Tiêu Hòa nhìn ra sau lưng cậu ta. 

  

"Sao cậu lại đến đây? Nghiêm Tu Quần đâu? Cậu ta không đi theo cậu sao?" 

  

Vì không muốn tiếp tục dây dưa với Nghiêm Tu Quần, tối hôm qua Tiêu Hòa đã đặc biệt dặn dò Từ Nhất Chu, trong thời gian tới hãy giữ khoảng cách với cô. 

  

Từ Nhất Chu vui vẻ nói: "Đội trưởng, chị yên tâm, em đã nghĩ ra một cách hay đuổi cậu ta đi rồi." 

  

Tiêu Hòa cau mày. 

  

"Cách gì?" 

  

"Đạp máy khâu." 

  

Hôm qua sau khi về, Từ Nhất Chu cứ nghĩ đến món đồ đấu giá Nghiêm Tu Quần là lại hối hận không thôi. 

  

Vì để Tiêu Hòa không bỏ rơi mình, cậu ta đã suy nghĩ cả đêm, còn đặc biệt hỏi ý kiến của ban tổ chức tiệc từ thiện. 

  

Ban tổ chức nói: "Món đồ đấu giá mà anh Nghiêm Tu Quần quyên góp, nói chính xác là quyền sử dụng trong một tuần của anh ấy, nhưng vì vấn đề nhạy cảm, khi đấu giá chúng tôi đã có một số lời lẽ tô vẽ." 

  

"Nói như vậy, cậu ta không cần đi theo tôi, tôi chỉ mua thời gian của cậu ta?" 

  

"Về lý thuyết là như vậy." 

  

Nghe đến đây, Từ Nhất Chu mới vỡ lẽ. 

  

Bên kia, Nghiêm Tu Quần sau một đêm tự vấn lòng mình, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật. 

  

Nghĩ theo hướng tốt, nếu trong một tuần tới mình đi theo Từ Nhất Chu thì cũng đồng nghĩa với việc đi theo Tiêu Hòa, đến lúc đó cậu ta có thể nghĩ cách để Tiêu Hòa chấp nhận mình trở lại. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận