Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 598

Chương 598 

Trước đây lúc Chung Tử Xuyên đảm nhiệm vai trò đại sứ bảo vệ động vật hoang dã, cậu ta từng hợp tác với loài động vật này để quay quảng cáo tuyên truyền. 

  

Thời gian tiếp xúc khi đó rất ngắn, sau khi hoạt động đó kết thúc, cậu ta không bao giờ ngờ rằng mình còn có thể gặp lại loài sinh vật đáng yêu này, hơn nữa còn được ở bên nhau cả ngày lẫn đêm. 

  

Lúc cậu ta mở cốp xe, nhìn thấy một chú gấu trúc con đang nằm dài trên bao cát cuộn người ngủ, cậu gần như tan chảy ngay lập tức. 

  

Chú gấu trúc con có bộ lông đen trắng mềm mại, hơi xù, rất bồng bềnh, nếu không phải bụng nó đang phập phồng, rất dễ bị nhầm là một món đồ chơi nhồi bông. 

  

Ngay cả Chung Tử Xuyên cũng không biết con vật nhỏ kỳ diệu này xuất hiện trong cốp xe của mình bằng cách nào. 

  

Thành phố nơi họ ở và môi trường sống của gấu trúc hoang dã tuy không cách xa nhau, nhưng vì môi trường khác biệt mà tuyệt đối sẽ không vượt ranh giới. 

  

Những con gấu trúc được nuôi trong sở thú đều được bảo vệ cẩn thận, căn bản không thể chạy ra ngoài. 

  

Vậy thì nó từ đâu đến? 

  

Chung Tử Xuyên lập tức gọi điện cho Tiêu Hòa, kết quả vừa cúp máy thì nghe thấy tiếng xe phanh gấp từ bên ngoài truyền đến. 

  

Nơi cậu ta ở rất hẻo lánh, bình thường không có nhiều người đến. 

  

Đang nghi hoặc thì ngay sau đó có người lén lút xông vào nhà. 

  

Chung Tử Xuyên trốn trong góc, nghe thấy cuộc đối thoại của bọn chúng. 

  

"Gấu trúc đâu?" 

  

"Tìm nhanh lên! Người mua ở nước ngoài còn đang chờ! Bảo các người cẩn thận mà đến một con gấu trúc cũng không trông được!" 

  

"Lúc đó tôi rõ ràng sắp bắt được nó rồi, ai ngờ đám người kia lại đột nhiên xuất hiện... Tôi tận mắt nhìn thấy con gấu trúc đó chui vào xe của người này, bây giờ chắc chắn vẫn còn ở bên trong." 

  

"Phải cướp lại trước khi cậu ta báo cảnh sát!" 

  

Chung Tử Xuyên nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, vốn định dây dưa với bọn chúng một lúc rồi báo cảnh sát bắt gọn, nhưng giây tiếp theo khi nhìn thấy khẩu súng đeo bên hông bọn săn trộm, cậu ta chỉ đành từ bỏ ý tưởng này. 

  

Cậu ta ôm cái thùng đựng gấu trúc chạy trốn từ cửa sau, sau đó chạy một mạch vào Đăng Lâu Sơn. 

  

Mất cả một đêm mới cắt được đuôi bọn chúng. 

  

Nhưng không biết từ lúc nào, cậu ta đã đi sâu vào Đăng Lâu Sơn. 

  

Nơi này địa thế hiểm trở, vách đá dựng đứng, càng đi sâu vào càng có thể cảm nhận được ngọn núi này đúng như tên gọi của nó. 

  

Leo núi như lên lầu cao, mỗi bước đều khó khăn trùng trùng. 

  

Chung Tử Xuyên tuy đã ở dưới chân núi một thời gian nhưng chưa bao giờ vào núi, hơn nữa lúc chạy trốn vào cũng không mang theo bất kỳ công cụ nào, việc đi lại càng trở nên khó khăn. 

  

Những kẻ săn trộm kia mang theo vũ khí, có lẽ vẫn đang tìm cậu ta. 

  

Không thể quay đầu, vậy thì chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, chỉ cần băng qua toàn bộ Đăng Lâu Sơn, tìm được nơi có người ở là có thể báo cảnh sát và liên lạc với Tiêu Hòa. 

  

Chỉ là.... 

  

Kế hoạch này vừa mới bắt đầu đã gặp phải rắc rối lớn. 

  

Cái bánh trôi mè đen kia, quá hiếu động! 

Lúc nãy chạy trốn, nó ở trong thùng rất ngoan ngoãn, sau khi thành công thoát khỏi những kẻ săn trộm, nó như biết rằng nguy hiểm đã được giải trừ, lập tức bắt đầu không an phận. 

  

Nó mở nắp thùng, bám vào quần áo Chung Tử Xuyên mà trèo lên, cuối cùng dứt khoát ngồi phịch xuống vai cậu ta, dùng cả tay lẫn chân ôm lấy đầu Chung Tử Xuyên, như đang ôm một quả bóng đồ chơi để nghịch. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận