Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 526

Chương 526 

Tiêu Hòa: [Tôi muốn biết, tại sao ngài lại tặng tôi tấm thư mời này?] 

  

Tổng giám đốc bất lực, kể lại đơn giản chuyện xảy ra hôm đó ở bãi đỗ xe: [Tôi làm việc nhiều năm, coi trọng nhất là nhân quả, cô coi như đã cứu mạng tôi, tôi trả cô một tấm thư mời, hai bên không nợ nhau.] 

  

Tiêu Hòa có chút kinh ngạc. 

  

Lúc đầu quyết định lên sân khấu dạy thuật phòng thân, cô thực sự có suy nghĩ này, nhưng không ngờ lại giúp được việc nhanh như vậy. 

  

Không ngờ, tiết mục mình chọn lại có ích. 

Cô suy nghĩ một lúc, lại nói: [Hay để tôi dạy ngài thêm vài động tác nữa?] 

  

Tổng giám đốc: [... Cô biết tại sao tôi không để Lý Kiếm nói cho cô biết không?] 

  

Tiêu Hòa: [Hôm đó ngài chỉ học một chiêu, không đủ dùng, hay là học thêm vài động tác nữa phòng ngừa bất trắc.] 

  

Thấy câu này, tổng giám đốc lại bị thuyết phục, nghiến răng trả lời: [Vậy thì cô nhẹ tay một chút, tôi sợ cô làm tôi gãy hết xương.] 

  

Tiêu Hòa: [Tôi vẫn luôn rất nhẹ tay mà.] 

  

Tổng giám đốc: [Cô nói vậy, tôi càng sợ hơn.] 

  

Gửi xong tin nhắn, Tiêu Hòa tắt điện thoại, ngẩng đầu lên thấy có mấy người đại diện đi về phía mình. 

  

"Có chuyện gì sao?" 

  

Mấy người cười nói: "Xin lỗi, chúng tôi hiểu lầm cô rồi." 

  

Tiêu Hòa không nói gì. 

  

Có một người đại diện vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, tò mò hỏi: "Tổng giám đốc tại sao lại tặng thư mời cho cô vậy?" 

  

Tiêu Hòa nhàn nhạt nói: "Tôi đã cứu mạng ông ấy." 

  

Nghe vậy, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. 

  

"Cô lợi hại thật! Vậy cái người đạp Từ Nhất Chu xuống xe, chẳng lẽ là cô sao?" 

  

Vừa nãy bọn họ đều lướt thấy hai tấm ảnh đó trên mạng, bây giờ độ hot đã lên đến đỉnh rồi, tất cả mọi người đều đang đoán xem chủ nhân của cái chân đó là ai. 

  

Lúc này bọn họ cúi đầu nhìn xuống, hôm nay Tiêu Hòa đi một đôi giày cao gót màu đỏ, giống hệt trong ảnh! 

  

Tiêu Hòa cười một tiếng. 

  

"Cậu ấy lần đầu đi thảm đỏ, không quen, tôi giúp cậu ấy một tay." 

  

Những người đại diện khác càng thêm kinh ngạc, không dám tin nhìn cô. 

  

"Nhưng cô làm như vậy với nghệ sĩ dưới trướng mình, lỡ cậu ấy tức giận thì sao?" 

  

"Đúng vậy, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của nghệ sĩ." 

  

"Nếu là nghệ sĩ tôi dẫn dắt, đừng nói là đạp một cái, chỉ cần nặng lời một xíu, cậu ấy cũng sẽ tức giận." 

  

"Tính tình của nghệ sĩ thực sự rất khó nắm bắt, bình thường phải chăm sóc tốt, như vậy bọn họ mới chịu phối hợp." 

  

Bọn họ thở dài than ngắn, bất lực phàn nàn. 

Cho dù mình đối với nghệ sĩ trăm sự chiều theo, có cầu tất ứng, cũng không chịu nổi tính khí xấu của bọn họ, đến lúc quan trọng muốn đình công là đình công. 

  

Xem ra, tình huống này không chỉ xảy ra với một mình Tiêu Hòa của trước đây. 

  

Bọn họ tò mò nhìn Tiêu Hòa. 

  

"Vừa nãy cô làm thế, Từ Nhất Chu có tức giận không?" 

  

"Không có." 

  

"Vậy bình thường quan hệ của hai người tốt không?" 

  

Tiêu Hòa suy nghĩ một chút: "Chắc là tạm được, có mấy lần cậu ấy muốn phản kháng nhưng đều bị tôi kịp thời đè xuống, bây giờ không dám nữa rồi." 

  

Nghe vậy, tất cả những người đại diện đều trợn tròn mắt, đầy vẻ kinh ngạc. 

  

Đối xử với nghệ sĩ như vậy, thực sự không có vấn đề gì sao? 

  

Đang nghĩ, Phan Hồng ngồi ở đầu bên kia đột nhiên cười một tiếng, nâng cao giọng: 

"Quan hệ giữa người đại diện và nghệ sĩ không đơn giản như vậy đâu, tôi vào nghề nhiều năm rồi, cũng chỉ miễn cưỡng nắm bắt được một chút lông gà vỏ tỏi. Tôi dám nói, quan hệ giữa tôi và Nghiêm Tu Quần là tốt nhất trong cả giới giải trí." 

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận