Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 233

Chương 233 

Nhưng Nghiêm Tu Quần không chịu từ bỏ. 

Không biết vì sao, lúc này trong lòng cậu ta, việc trở thành nghệ sĩ dưới trướng Tiêu Hòa lại có sức hấp dẫn hơn cả việc trở thành ảnh đế. 

  

"Bất kể tôi nói thế nào, cô cũng không chịu để tôi quay về sao?" 

  

Tiêu Hòa lắc đầu: "Không cho cậu quay về là vì tốt cho cậu, tôi không dẫn dắt nổi cậu." 

  

Từ Nhất Chu đứng bên cạnh vẫn luôn lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, nghe thấy câu này, cậu ta liên tục gật đầu, nói với Nghiêm Tu Quần: "Câu này là thật đó, nếu cậu tham gia huấn luyện đặc biệt của đội trưởng, cậu sẽ chết đấy!" 

  

Tiêu Hòa liếc cậu ta: "Nhưng bây giờ mấy người không phải vẫn sống khỏe re sao?" 

  

Biểu cảm của Từ Nhất Chu rất khó xử. 

  

Ngoài Tiêu Hòa ra, chắc không có người đại diện nào có nguyên tắc là, nghệ sĩ sống khỏe là được nhỉ? 

  

Cậu ta cười gượng hai tiếng, vội vàng bổ sung: "Đúng vậy, bây giờ đội trưởng bảo em làm gì, em sẽ làm nấy!" 

  

Nói xong, cậu ta vô cùng nịnh nọt tiến lên giúp Tiêu Hòa xoa vai, vừa làm vừa nói với Nghiêm Tu Quần bằng khẩu hình. 

  

[Trân trọng mạng sống, đừng quay về.] 

  

Mắt Nghiêm Tu Quần đỏ đến mức sắp nhỏ máu. 

  

Lúc trước Tiêu Hòa cũng từng đứng trò chuyện thân mật với cậu ta như vậy, nhưng cậu ta chỉ thấy cô phiền phức. 

  

Nhưng bây giờ, vị trí của cậu ta đã đổi thành người khác. 

  

Thấy Tiêu Hòa nói lời lạnh nhạt với mình, lại quan tâm hết mực đến nghệ sĩ khác, Nghiêm Tu Quần lại đỏ mắt như phát điên. 

  

"Huấn luyện đặc biệt gì? Tôi có thể tham gia." Cậu ta không cam lòng nói. 

  

Tiêu Hòa nhìn Nghiêm Tu Quần: "Hôm nay tôi không lái xe đến, tôi định dẫn Từ Nhất Chu cùng chạy bộ về công ty." 

  

Sắc mặt Nghiêm Tu Quần lập tức thay đổi. Cho dù cậu ta đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn bị câu nói này làm cho giật mình: "Nhưng mà, từ đây đến công ty tận mười cây số!" 

  

"Ừ, có thể coi như tập thể dục trước khi ăn." 

Giọng điệu của Tiêu Hòa rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến trong lòng Nghiêm Tu Quần dâng lên sóng to gió lớn. 

  

Cậu ta quay đầu nhìn Từ Nhất Chu, vốn tưởng rằng đối phương sẽ phản đối, nhưng không ngờ Từ Nhất Chu lại như trút được gánh nặng. 

  

"Dọa chết em rồi, đội trưởng, em vừa rồi còn tưởng chị bảo em chạy đi đi về về cơ." 

  

Nghiêm Tu Quần kinh ngạc: "Xa như vậy, hai người có chắc là chạy nổi không?" 

  

Từ Nhất Chu vừa vận động khớp vừa nói: "Mười cây số cũng tàm tạm, bình thường lúc huấn luyện, mức độ này cũng chỉ ngang với khởi động thôi." 

  

Phải biết rằng, lúc bình thường chạy, ở phía sau còn có một con hamster lớn đuổi theo, chạy xong nghỉ ngơi một lúc lại phải bắt đầu huấn luyện chuyên môn. 

  

Hôm nay chỉ chạy chậm mười cây số, căn bản không là gì cả. 

  

"Bắt đầu thôi." 

  

Lúc này, Tiêu Hòa nói một tiếng, dẫn đầu chạy về phía trước, Từ Nhất Chu chạy ngay theo sau. 

  

Nghiêm Tu Quần ngồi trong xe, há hốc mồm nhìn theo bóng lưng của hai người. 

  

Cuối cùng cắn răng, cũng chạy theo ra ngoài. 

  

"Tôi cũng có thể làm được!" 

  

Tiêu Hòa quay đầu nhìn thấy tư thế chạy loạng choạng của cậu ta, có chút chướng mắt. 

  

Phan Hồng quản lý cân nặng của Nghiêm Tu Quần rất nghiêm ngặt, ngày thường ăn ít, lại không tập luyện, chạy được một lúc đã thở hồng hộc. 

  

Tiếng thở sau lưng lớn như sắp tắt thở, Từ Nhất Chu nghe mà sợ hãi, thật sự sợ chạy xong đi một mạng người. 

  

"Liệu có ổn không chị?" 

  

Tiêu Hòa bình tĩnh nói: "Cậu ta muốn theo thì theo đi, giữa đường sẽ đi qua bệnh viện, lúc đó nếu không chịu nổi thì có thể trực tiếp khiêng người vào." 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận