Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 1061

Chương 1061 

Tiêu Hòa có chút kinh ngạc. 

  

Nhìn thế này thì phải cao gần một mét tám, sao lại nhẹ thế nhỉ? 

  

Cô vừa định rời đi, nhân viên công tác lại khuân một chiếc hộp lớn từ đằng sau ra. 

  

"Cô Tiêu, xin chờ một chút, còn cái này nữa." 

  

"Đây là cái gì thế?" 

  

Nhân viên công tác cười tươi nói: "Món đồ cô vừa trả giá là thứ ông chủ của chúng tôi rất ưng ý, đây là món quà mà sàn đấu giá tặng riêng cho cô, hi vọng cô sẽ chơi vui vẻ." 

  

Tiêu Hòa không để tâm lắm, tùy tiện cất chiếc hộp vào trong không gian, chợt nhớ ra một chuyện khác. 

  

"Đúng rồi, anh tìm thấy người này ở đâu?" 

  

"Đội cứu hộ phát hiện ở bên ngoài vào sáng sớm, lúc đó anh ta đã bất tỉnh, đến nay vẫn chưa tỉnh lại lần nào." 

  

Tiêu Hòa chỉ vào bộ quần áo sạch sẽ trên người anh ta. 

  

"Phát hiện ra thế này sao?" 

  

"Đúng vậy." 

  

Nghe vậy, Tiêu Hòa cau chặt mày. 

  

Điều này không thể nào. 

  

Người trước mắt không có dị năng, đơn thương độc mã sinh sống ở bên ngoài căn cứ, sao có thể giữ bản thân sạch sẽ không tì vết như thế được? 

  

Cảm giác... không giống như người của thế giới này, cứ như là vô tình lạc tới đây. 

  

Tiêu Hòa đánh giá người đàn ông trước mắt, suy nghĩ một lúc, trực tiếp nhấc bổng anh ta lên. 

  

Đưa về nghiên cứu sau. 

  

Đây là khu vực trung tâm của căn cứ, Tiêu Hòa đã bỏ ra một số tiền lớn mua một căn nhà hai tầng để ở, bình thường còn có thể làm căn cứ hoạt động của đội ngũ. 

  

Cô đi thẳng lên tầng, vào phòng ngủ. 

  

Vừa đặt người xuống, chú hamster Tiểu Quai biến dị đã chạy ra khỏi không gian, há miệng ra hướng về phía người đàn ông trên giường, trực tiếp ngậm trọn nửa cái đầu của anh ta. 

  

"Không được ăn!" 

  

Tiêu Hòa tiện tay ném hai quả thông về phía hamster, ném trúng đầu nó, nó bèn "phụt" một tiếng nhả người đàn ông ra, ôm quả thông chạy đi. 

  

Bị nó kéo như vậy, nửa người của anh ta trượt khỏi giường, làn da vẫn hồng hào, chỉ có tóc là dính nước dãi của Tiểu Quai. 

  

Sợ anh ta vô tình làm bẩn giường của mình, Tiêu Hòa lấy một chiếc khăn, thấm chút nước sạch từ không gian, khom người định lau sạch mặt cho anh ta. 

  

Nhìn gần, cô càng cảm nhận được da dẻ anh ta trắng mịn, ngũ quan lập thể tinh tế, sống mũi cao, có một loại sạch sẽ mỏng manh, đây là người đẹp nhất mà Tiêu Hòa nhìn thấy trong suốt 28 năm cuộc đời. 

  

Dù sao cũng là hai thùng xúc xích mà. 

  

Tiêu Hòa vừa nghĩ, động tác lau mặt không khỏi nhẹ nhàng thêm đôi chút. 

  

Đang lau, người trên giường bắt đầu tỉnh lại, mở mắt ra. 

  

Đôi mắt đen láy ôn hoà như bầu trời đêm khuya. 

  

Tiêu Hòa nhoài người tới gần để quan sát kĩ hơn, đối phương không hề sợ hãi, ngược lại như trút được gánh nặng. 

  

"Đây... là đâu?" 

  

Giọng nói hoảng sợ nhưng trong trẻo êm tai. 

Tiêu Hòa đáp: "Căn cứ Lam Tinh." 

  

Nói xong, thấy đối phương vẫn ngơ ngác, cô đành kiên nhẫn giải thích. 

  

"Tôi dùng hai thùng xúc xích mua anh về từ sàn đấu giá, bây giờ anh là tài sản của tôi, hiểu không?" 

  

Đối phương mở to mắt, dường như vẫn chưa hiểu hoàn cảnh hiện tại. 

  

Tiêu Hòa lại hỏi: "Tên anh là gì?" 

  

Người đàn ông quan sát Tiêu Hòa rất kĩ, dường như đang thăm dò điều gì, sau một hồi do dự, anh trả lời: 

  

"Giang Diệp." 

  

"Tôi là Tiêu Hòa, đội trưởng đội cứu hộ số một, là chủ căn cứ này." 

  

Giang Diệp khẽ gật đầu, tò mò đánh giá xung quanh. 

  

Trong lúc anh nghi hoặc, Tiêu Hòa cũng đánh giá người đàn ông trước mắt. 

  

Các đội trưởng khác trong căn cứ, bất kể là nam hay nữ, ít nhiều đều từng bao nuôi người tình, nhưng cô lại là lần đầu tiên, không hề có kinh nghiệm. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận