Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 543

Chương 543 

Các phóng viên hỏi han liên hồi. 

  

Từ Nhất Chu nhất thời ngơ ngác. 

  

Không phải nói đêm hội hôm nay chỉ có thảm đỏ là mới có mặt phóng viên sao? 

Cũng chính vì vậy, cậu ta mới dám yên tâm đi ra. 

  

Tại sao bây giờ lại có nhiều người như vậy? 

Đang lúc cậu ta không biết trả lời thế nào, điện thoại đột nhiên reo lên. 

  

Là Tiêu Hòa gọi đến. 

  

"Ra ngoài chưa?" 

  

Từ Nhất Chu vội vàng nói: "Em bị phóng viên vây quanh rồi, không ra được, sao chỗ này lại có phóng viên?" 

  

Giọng nói của Tiêu Hòa nghe rất bình tĩnh. 

"Phim tuyên truyền thành công rồi, bọn họ đều đến để chặn cậu." 

  

Tối nay, độ hot của đêm từ thiện Tinh Quang một lần nữa bùng nổ. 

  

Buổi đấu giá còn chưa kết thúc, tạo hình thảm đỏ của Từ Nhất Chu đã đứng đầu bảng xếp hạng, hầu như tất cả mọi người đều bị đắm chìm trong đôi mắt của chàng thiếu niên cầm kiếm. 

  

Đồng thời, lượng tìm kiếm về Từ Nhất Chu bắt đầu tăng vọt. 

  

Đặc biệt là ánh mắt cậu ta liếc lại trên thảm đỏ, quả thực là nhân vật trong phim bước ra ngoài đời thực. 

  

Càng ngày càng nhiều cư dân mạng bắt đầu tìm kiếm ảnh của cậu ta, đáng tiếc là tìm khắp toàn bộ mạng internet, cũng chỉ có một tấm ảnh do phóng viên Tiểu Hứa đăng tải. 

  

Quá ít. 

  

Không đủ để xem. 

  

Đông đảo cư dân mạng kêu gào dưới tài khoản của các phương tiện truyền thông. 

  

[Ảnh thảm đỏ của Từ Nhất Chu có không?] 

  

[Cái gì? Anh không chụp được sao? Cảnh cáo hủy theo dõi!] 

  

[Nhanh đi chụp rồi nhanh chóng đăng lên, chúng tôi đang chờ đây.] 

  

[Tối nay nếu không nhìn thấy ảnh của chàng hiệp khách, tôi sẽ mất ngủ vì tức tối.] 

  

Chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, ảnh thảm đỏ của Từ Nhất Chu đã trở thành chủ đề hot nhất trong ngày, ai chụp được ảnh thì có thể thu hút sự chú ý đầu tiên. 

  

Có thưởng lớn ắt có dũng sĩ. 

  

Theo quy trình trước đây, các phóng viên sau khi chụp ảnh thảm đỏ thì sẽ giải tán, nhưng không ít người nhìn thấy bình luận của cư dân mạng, đều cắn răng dậm chân, dứt khoát núp ở lối vào tiệc, chờ đợi mấy tiếng đồng hồ chỉ để chụp được ảnh của Từ Nhất Chu. 

  

"Bây giờ phải làm sao?" Từ Nhất Chu lo lắng hỏi. 

  

Cậu ta không ngại chụp ảnh, nhưng bây giờ xung quanh đông nghịt người, căn bản không thể nhúc nhích, thậm chí bên đường cũng có không ít xe của phóng viên liên tục chạy đến. 

  

Tiêu Hòa bình tĩnh nói: "Tôi đã nghĩ ra một lối thoát cho cụa rồi, cậu chạy sang trái, tôi đợi cậu ở đó." 

  

Nghe vậy, Từ Nhất Chu lập tức tràn đầy tự tin, cảm kích đến rơi nước mắt. 

  

Quả nhiên có người đại diện là tốt! 

  

Cậu ta vội nhìn thoáng qua quảng trường bên trái, quả thực không có mấy người, nhân lúc các phóng viên mất cảnh giác, đột nhiên nhổm người chạy. 

  

Với tốc độ nhanh như chớp, cậu ta băng qua nửa quảng trường, xuống bậc thang, lại đi qua một khu vườn nhỏ, vừa định đi tiếp thì đột nhiên phát hiện mình đã đi vào một ngõ cụt. 

  

Đây là một quảng trường đài phun nước, bốn phía đều bị hào nước bao quanh, ngoài con đường vừa rồi cậu ta đi qua, không còn cách nào để rời đi. 

  

"Từ Nhất Chu! Từ Nhất Chu!" 

  

Các phóng viên phía sau đã đuổi tới, vừa chạy vừa không quên chụp ảnh. 

  

Từ Nhất Chu sợ đến mức suýt nhảy dựng lên, vội vàng nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Hòa. 

  

"Đội trưởng, chị ở đâu?" 

  

"Nhìn bên phải." 

  

Bên phải... 

  

Từ Nhất Chu lập tức quay đầu, nhìn thấy bên kia đường có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ, Tiêu Hòa lúc này vừa xuống xe, đứng từ xa vẫy tay với cậu ta. 

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận