Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 628

Chương 628 

Một giây. 

  

Hai giây. 

  

….. 

  

Khi anh ta sắp không chịu nổi nữa thì đàn lợn rừng hỗn loạn đột nhiên dừng lại. 

  

Ngay khi chúng sắp đâm vào Tiêu Hòa. 

Tiếng gầm của lợn rừng bắt đầu nhỏ dần, cuối cùng biến mất, ngay cả tiếng động đinh tai nhức óc vừa rồi cũng dừng lại. 

  

Thời điểm con lợn rừng cuối cùng dừng bước, thung lũng vừa rồi còn như sụp đổ giờ đây lại quay về yên tĩnh. 

  

"Chuyện gì vậy?" 

  

"Mấy con lợn rừng đó lao đến trước mặt Tiêu Hòa thì dừng lại…" 

  

Giọng của Tiểu Trương mang theo sự khó tin, anh ta nói rất nhẹ, như sợ làm kinh động điều gì đó. 

  

Qua ống nhòm, có thể thấy rõ đàn lợn rừng đã lao đến trước mặt Tiêu Hòa, chúng cách cô chưa đầy ba mét, tuy nhiên đã dừng lại, giống như đang lấy lại lý trí, đứng yên tại chỗ nhìn Tiêu Hòa chằm chằm. 

  

Cả thung lũng yên tĩnh không một tiếng động, cứ như ngay cả tiếng côn trùng cũng biến mất. 

  

Cảnh tượng trước mắt quá khó tin. 

  

Cho đến khi gấu trúc mẹ Bối Bối nhanh chóng chạy đến, muốn kéo đứa con đang kêu ư ử của mình ra. 

  

Nhưng Bánh Trôi vẫn nắm chặt lấy quần áo của Chung Tử Xuyên không chịu đi. 

  

"Yên tâm đi, cậu ấy không sao." Tiêu Hòa đi tới nói. 

  

Vừa nói, vừa rút kim gây mê trên cánh tay Chung Tử Xuyên ra. 

  

Thấy vậy, Bánh Trôi dường như mới yên tâm, sau khi bị mẹ tha ra ngoài, nó lại vòng quanh Chung Tử Xuyên hai vòng, cọ cọ đầu cậu ta rồi mới luyến tiếc rời đi dưới tiếng thúc giục của gấu trúc mẹ. 

  

Hai bóng dáng một to một nhỏ dần đi xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất trong rừng cây. 

  

Tiêu Hòa đỡ Chung Tử Xuyên dậy. 

  

Lúc nãy khi những kẻ săn trộm chuẩn bị nổ súng, trong tình thế cấp bách, cô đã ném một hòn đá vào chân Chung Tử Xuyên, đánh cậu ta ngã xuống, mục đích là để cậu ta tránh được thuốc mê. 

  

Nhưng không ngờ, cậu ta vẫn bị trúng vào cánh tay. 

  

Tuy nhiên như vậy cũng tốt, cậu ta hẳn sẽ sớm tỉnh lại thôi. 

  

Tiêu Hòa quay đầu nhìn đàn lợn rừng. 

  

Sau khi lấy lại lý trí, chúng nhìn xung quanh với vẻ sợ hãi. 

  

"William, đưa chúng về rừng đi." Tiêu Hòa nói. 

  

William vẫn luôn ở bên cô lập tức hành động, lao đến trước đàn lợn rừng, cúi thấp người nhe răng. 

  

"Gâu gâu!" 

  

Sủa hai tiếng rồi bắt đầu đuổi đàn lợn rừng, đưa chúng trở về rừng một cách có trật tự. 

  

Kim Thành và những người khác chạy đến chứng kiến cảnh này đều sửng sốt. 

  

"Chó sói còn biết chăn cừu sao?" 

  

"Con chó này hình như cũng là một minh tinh?" 

  

...... 

  

Rất nhanh, sau khi đàn lợn rừng rời đi, cảnh sát đã phát hiện ra ba kẻ săn trộm bị húc bay ở một góc, tất cả đều bị thương, vội vàng áp giải chúng lên xe. 

  

Trái tim Kim Thành treo lơ lửng nửa tháng nay cuối cùng cũng được hạ xuống, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. 

  

"Bọn săn trộm đáng ghét này, cuối cùng cũng bắt được hết rồi." 

  

Tiêu Hòa nhìn ba người trên xe, lại nói: "Còn một người chưa bắt được." 

  

"Không phải nói là có ba tên sao?" 

  

Trước đó ở Đăng Lâu Sơn, Lệ Lệ là nhân chứng đã nói có ba người bắt Chung Tử Xuyên đi. 

  

Nhưng giọng điệu của Tiêu Hòa lại vô cùng kiên định. 

  

"Là bốn người." 

  

Nghe vậy, Kim Thành đầu đầy dấu hỏi. 

  

Tiêu Hòa chỉ nói: "Đưa Chung Tử Xuyên đến bệnh viện trước đi, tôi sẽ dẫn mọi người đi bắt người cuối cùng, bây giờ cô ta cũng đang ở bệnh viện." 

  

Nói xong, tất cả mọi người nhanh chóng đến phòng bệnh của bệnh viện. 

  

Anh Kiếm và Diệp Lão Tam vẫn luôn đợi ở bên ngoài, căng thẳng nhìn vào bên trong qua cửa sổ trên cửa, như đang giám sát gì đó. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận