Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng

Chương 758

Chương 758 

Rời khỏi công ty, Tiêu Hòa đưa hai người lên xe. 

  

Hạ Tri Nam kéo chiếc ba lô nhỏ của mình, lén nhìn Tiêu Hòa một cái, sau đó nhắc lại chuyện cũ. 

  

"Bọn em phải đi rồi." 

  

Tiêu Hòa lái xe, lần này lại không hề níu kéo, chỉ nói: "Chờ một lát nữa rồi đi, chúng ta phải đến cô nhi viện Nắng Mai một chuyến trước." 

  

Nghe vậy, sắc mặt hai anh em lập tức thay đổi. 

  

Người anh thì tái mặt. 

  

Người em thì trực tiếp chất vấn: "Quả nhiên là chị định đưa chúng em về đó sao?!" 

  

Cậu bé tức giận kéo ba lô của mình, trừng mắt, tuy hung dữ nhưng có vẻ như giây tiếp theo sẽ khóc òa lên. 

  

"Em biết ngay mà, chị cũng giống như bọn họ!" 

  

Tiêu Hòa nhìn qua gương, thấy hốc mắt Hạ Tri Bắc đỏ hoe, kéo em trai không cho cậu bé nói tiếp, vẻ mặt buồn bã nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn chị đã chăm sóc chúng em mấy ngày nay, chúng em sẽ về cô nhi viện." 

  

"Chị không định đưa các em về đó." Cô giải thích. 

  

"Nói dối!" 

  

Hạ Tri Nam giận dỗi khoanh tay trước ngực, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. 

  

Quang cảnh đường phố lướt qua nhanh như bay, có thể mơ hồ nhìn thấy hốc mắt cậu bé cũng đỏ hoe. 

  

Xem ra bây giờ dù có giải thích thế nào, cậu bé cũng không tin. 

  

Xe chạy một lúc trong im lặng, đến trước cửa cô nhi viện Nắng Mai. 

  

Bầu không khí tiêu điều, cô nhi viện cô đơn đứng đó, tấm biển hiệu so với lần Tiêu Hòa đến cũng cũ kỹ hơn, lắc lư như thể giây tiếp theo sẽ rơi xuống. 

  

Hạ Tri Bắc nhảy xuống xe, nắm tay em trai đang cố tỏ ra cứng rắn, hai đứa cúi chào Tiêu Hòa, ngoan ngoãn đến mức làm người ta đau lòng. 

  

"Cảm ơn chị đã đưa chúng em về." 

  

Nói xong, kiên quyết định đi vào. 

  

Tiêu Hòa bất lực nói: "Vậy các em vào trước đi, gọi hết những đứa trẻ khác ra cùng nhau chuyển đồ." 

  

Vừa nói, vừa chỉ tay ra phía sau. 

  

Nghe vậy, hai đứa cuối cùng cũng thoát khỏi nỗi buồn, khó hiểu nhìn theo tay cô. 

  

Lúc này bọn trẻ mới phát hiện, đằng sau xe của Tiêu Hòa còn có một chiếc xe tải lớn màu đỏ, đang dừng ở trước cửa cô nhi viện. 

  

Tiêu Hòa: "Chị mua một số thứ muốn tặng cho các em nhỏ trong cô nhi viện, tiện thể đưa các em về thăm nhà. Hai đứa đã nửa năm không về rồi, các cô và các bạn đều rất nhớ hai đứa." 

  

Vừa dứt lời, cô giáo trong cô nhi viện dẫn theo một đám trẻ đi ra từ bên trong, lập tức vây quanh hai anh em. 

  

Cô giáo đi đến trước mặt Tiêu Hòa, vừa mừng vừa biết ơn. 

  

"Cô đã giúp đỡ hai đứa trẻ rất nhiều, bây giờ còn tặng quà nữa, tốn kém quá rồi." 

  

Trên xe toàn bộ là những thứ mà Tiêu Hòa đã mua trong mấy ngày nay, có quần áo, sách vở, đồ ăn vặt cho trẻ em, toàn bộ đồ dùng dạy học, còn có một số thứ mua cho các cô giáo. 

  

Tất cả mọi thứ, chất đầy cả một xe. 

  

"Không có gì, đồ đạc trong cô nhi viện cũng nên đổi mới rồi." 

  

Trong lúc cô đang nói thì phát hiện một vài đứa trẻ đã kích động chạy tới, đang tò mò nhìn những món đồ chơi trên xe. 

  

Cô cầm một quả bóng da đưa cho chúng, cười nói: "Đây là quà tặng cho các em, giúp chị mang vào nhé, được không?" 

  

Dứt lời, bọn trẻ nhanh chóng hành động. 

  

Có đứa ôm đồ chơi, có đứa cầm quần áo, đứa nào đứa này hớn hở mang đồ vào bên trong, trên mặt nở nụ cười tươi rói, vui hơn cả ngày Tết. 

  

Có mấy đứa trẻ nhìn hai anh em Hạ Tri Bắc và Hạ Tri Nam với vẻ mặt ngưỡng mộ. 

  

  

  

  

  

  

  

  

  

  

Bạn cần đăng nhập để bình luận